Trót đánh rớt tiếng cười trên cỏ rối – Bùi Phan Thảo

VTH – Rất vui mừng khi nhận được tập thơ ấp ủ đã lâu của nhà báo, nhà thơ Bùi Phan Thảo gửi tặng. Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ trích trong tập thơ “Lao xao hồn phố” của nhà thơ Bùi Phan Thảo cùng vuthanhhoa.net:

BPT3

  • Đôi dòng về tác giả:

    Bìa
    Nhà thơ Bùi Phan Thảo

Nhà thơ Bùi Phan Thảo tuổi Quý Mão, làm báo và làm thơ, hiện sống và công tác tại TP HCM

HẾT KIẾP THIÊN DI RỒI CŨNG QUAY VỀ

1.
Thèm được làm giọt cà phê
nhẩn nha đặc quánh
thong thả
rơi
đầy một buổi chiều

Những con đường bị mổ bụng
ông giáo sư khả kính cũng phải chạy xe leo lề
lũ lô cốt ngoác miệng cười dòng người nhặng xị
giành giật ganh đua bất lực nhìn nhau
mong một tuần không kẹt xe là điều xa xỉ

Thưa mẹ
con đã là người thành phố
quen rồi khói xe tải hắt ào vào mặt
buồng phổi bám đầy bụi mù xe buýt
con như chiếc chong chóng lá dứa dại ngày ở quê
xoay tít và đến chiều héo rũ…

2.
Ngỡ chẳng có gì quan trọng trong cuộc đời
mà bao người như con không kịp thở
ly rượu cũng uống nhanh
ực vào
nhăn nhó
giấc ngủ về
như kéo gỗ trên nương

Mở mắt ra là hùng hục lo toan
ngày nối ngày như con chim xây tổ
một hôm giông gió
cọng cỏ bay vèo còm cõi tiền công
thèm một lần được bàng quan
không lướng vướng một dòng tin đen điu trên báo

Ước có một ngày
sống chậm
thời gian đủng đỉnh đi qua
sáng thả bộ thong dong trên bãi biển
trưa ngủ nướng vắt qua chiều

3.
Thèm một đêm rất sâu
trăng xuống thấp
và sương giăng ướt đẫm
nghe những cuộc đời kể chuyện thầm thì
có đủ tham sân si
có đủ thất tình lục dục
khi những chiếc mặt nạ không còn
kẻ tiểu nhân nín bặt
xám mặt nhìn bia mộ ghi tên…

Trong mỗi ngày thường của anh và em
đầy ắp nỗi buồn không tên không tuổi
mênh mang niềm vui không bến không bờ
yêu thương tràn một dải sông thơ
bao dung tựa biển hồ thăm thẳm…

4.
Này em
ly cà phê còn ấm
môi hồng đào nhấm nháp vừa thơm
hết ngày là đêm
đời như chớp mắt
chúng ta cũng như giọt cà phê
đâu thắng nổi sức hút của trái đất
giọt cà phê nhẩn nha còn ta tất bật
thèm một lần
thật chậm chiều rơi

Cho anh xin
một nụ em cười
đem về cắm
trong chiếc bình nhung nhớ

Ngày mai
ngập nước kẹt xe
vẫn cười mà sống
này em
gừng cay muối mặn
hết kiếp thiên di rồi cũng quay về…

BPTNGỔN NGANG THU

Và chiếc lá buông tay về với đất
và hơi sương thương áo suýt soa mềm
đêm trở lạnh mọc bâng quơ nhánh nhớ
tóc xa người chẳng vội mướt dài thêm

Còn nâu mãi ly cà phê phố cổ
mảng tường rêu say nắng ngủ lơ mơ
tay rất ấm và môi trầm rất lụa
rủ rê nhau chết ngộp phía Vân Hồ

Ta trẻ mãi cùng thu không có tuổi
bước chân về ngon ngót sợ lòng phai
trót đánh rớt tiếng cười trên cỏ rối
ngẩn ngơ tìm trong quặn thắt heo may

Đừng tiếc nữa thu sẽ còn trở lại
dẫu mai này kỷ niệm đã âm u
thắt nơ buộc những vàng son đắm đuối
ta một mình với một ngổn ngang thu…

TẢN MẠN VỀ THƠ

Như những cô nàng manequin
nhìn thiên hạ dưới làn mi cong vút
những câu thơ đèm đẹp
những câu thơ váy áo
đặt để ở đâu cũng giống nhau

Như những hạt sặc sỡ trong chiếc đồng hồ cát
trôi chảy đều đều
trôi chảy hết
những câu thơ mỹ miều
tuồn tuột
rỗng
trơn

Những câu thơ ve vuốt nỗi buồn
đem cái gọi là nỗi đau ra làm dáng
đánh đố nhau bằng tù mù rối rắm
khoe mẽ thiên tài
huỳnh huỵch tuyên ngôn
những câu thơ gieo vãi linh hồn
chờ cỏ mọc những mầm ngộ nhận…

Vinh quang thơ
thần thánh thơ
tuyệt vời thơ
tội nghiệp thơ
đáng đời thơ
nếu câu thơ quên những người sấp mặt
giọt mồ hôi bịn rịn lo âu
quên những đời đau khổ cần lao
nước mắt đã khô thành viên cay đắng
những câu thơ có rất nhiều ngày nắng
rất nhiều cơn mưa
rất nhiều bão tố
mà quá hiếm hoi khoảng lặng giữa ngôn từ…

Nhưng đã có nhiều ngày
tôi thấy bóng nhà thơ
trên cánh đồng cô độc
những đêm
họ rút máu mình
thơ phụng hiến
thơ cứu rỗi
thơ nói bằng sự im ắng
mà vang vọng không bờ bến…

Thơ bước ra từ cuộc đời
trên đôi chân trần
chẳng rườm rà khái niệm
mang khổ giá trên vai
thơ đi hoài chẳng đến
trong hành trình nước mắt chảy xuôi
vật vã hoài thai
con chữ rã rời
thơ thấm đẫm cuộc sinh thành đau đớn
còn mắc nợ cuộc đời
còn trời cao đất ấm
thơ tan vào lòng đất
bay lên…

PHÉP MÀUBPT1

Bên góc vườn nhiều hoa cỏ
nơi em hay ngồi mơ mộng trên chiếc ghế sơn màu hồng
nơi con đường dẫn ra phía bờ sông
mỗi sáng em đặt lên một viên gạch

Em bảo
đó là nỗi nhớ anh
đêm nào cũng làm em ngạt thở

Em nhấc chúng ra khỏi ngực mình
viên vuông vức là ngày vui
viên mới tinh khôi là ý nghĩ yêu thương bừng sáng
viên sứt mẻ là chút giận hờn
viên cũ kỹ là mịt mờ ký ức
em để lại bên đường
cho ngày thênh thang
cho em hồn nhiên sống
cho buổi chiều em ngồi trên chiếc ghế màu hồng
ngắm dòng nước trôi xuôi như người không ngoảnh lại…

Em sợ nỗi nhớ
như một thói quen
em sợ tình yêu
có khi chỉ là thói quen
nên thay thói quen này bằng thói quen khác
mỗi sáng em đặt một viên gạch
lâu dần thành bức tường cao
một ngày em không thể bước qua để đi dạo trong khu vườn rộng
một ngày em thoáng nghĩ biết đâu anh đang đứng phía sau bức tường
im lặng
sao anh không gọi em không nói gì với em
em vẫn ngồi trên chiếc ghế màu hồng
sao anh không gọi em không nói gì với em…

Khi không còn viên gạch nào trong mỗi sớm mai thức dậy
khi em bớt nhớ anh
hết nhớ anh
bức tường biến mất như một phép màu…

BÙI PHAN THẢO

1 comment

  1. Bài thơ hay. Xin viết thêm cho vui:
    “Cho anh xin
    một nụ em cười
    đem về cắm
    trong chiếc bình nhung nhớ”
    Giữa bề bộn có nụ cười em nở
    “Muối mặn, gừng cay”
    Muôn thuở có ta mình.

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu