TRƯỚC TƯỢNG Tôi khóc tôi cười tượng vẫn thản nhiên Tôi bỗng thấy mình nông cạn quá Tượng sống ngàn năm Tôi thì hữu hạn Tôi thấu đến đâu dài ngắn cuộc đời Tôi đi khắp nơi rồi lại trở về Tư
SÀI GÒN PHỐ những vì sao đuối nước nằm khuất trong đám mây trầm cảm cần một liều thuốc cấp tính cần một ca đại phẫu phục sinh niềm tin nứt nẻ giấc trường miên ai nhận được bóng mình phố ngày
LỆ MÙA THU Em là người khách cuối cùng trên chuyến xe cuối cùng Thành phố mưa giăng một màu xám khói Cơn mưa cuối thu biết bao giờ tạnh Những hàng xe chen chúc nối dài Vẳng đến từ đâu một bài hát cũ Nh
TIN NHẮN MÙA THU và mùa thu đang dừng trước cửa hoang vu trong cánh cúc vàng chiếc lá cũ đã rơi về mùa cũ chỉ nỗi buồn lần lữa đến thu nay những lối mở heo may giăng mắc mê man ký ức lời của gió trả v
ĐOẠN CUỐI BUỔI CHIỀU bằng một sự xếp đặt nào đó chúng mình đã gặp nhau không ai đi tìm định nghĩa không ai đặt ra các câu hỏi em không thể trả lời, anh biết đấy kiểu như tại sao lại nhớ tại sao
Mạng xã hội