>> Nắng cuối trời (83) – Vũ Thanh Hoa
Nắng cuối trời
Truyện dài kỳ
84. Trang vẫn nhắm mắt. Nàng suy nghĩ, có lẽ mình nên giả vờ ngủ là tốt hơn. Nửa đêm chỉ có hai người, sẽ rất khó xử. Toàn đứng bên nàng một lúc, thấy Trang không trả lời bèn trở về giường nằm, rồi Trang thiếp đi cho đến khi những tia sáng đầu tiên của một ngày len lỏi qua bức rèm màu xanh, lan tỏa khắp căn phòng nhỏ.
– Chị đã thấy khỏe hẳn chưa?
– Cám ơn em, bây giờ chị thấy thật dễ chịu.
Trang ngồi dậy, bước vào phòng tắm đã thấy kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt và các vật dụng khác chuẩn bị đầy đủ cho mình. Toàn thì quần áo chỉnh tề, ngồi bên cừa sổ, bảo:
– Chị vệ sinh buổi sáng đi rồi mình đi ăn sáng. Em đã điện thoại báo cho bệnh viện những thông tin quan trọng và hẹn họ sẽ trở lại gặp sau một tiếng đồng hồ nữa.
Họ vào một quán nhỏ gần đó. Quán trong hẻm mà đông vui, đồ ăn khá ngon. Ngồi đối diện nhau dưới gốc một cây hoa vàng rực rỡ, Trang mỉm cười:
– Cây hoa này là hoa gì mà đẹp vậy nhỉ, chẳng ngờ chúng mình lại có cơ hội ngồi ở một chỗ đẹp thế này…
Người chủ quán mang ra hai tô mì bốc khói. Chờ người ấy đi xa, Toàn mới cười cười nói:
– Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng tệ hết, chị thấy chưa.. Cây hoa gì em không biết rõ nhưng có lẽ nơi đây chính là động hoa vàng – “Đưa em tìm động hoa vàng”
– Một bài hát của Phạm Duy? – Trang hỏi.
– Em không thuộc hết bài hát, nhưng nhớ một đoạn:
“Thôi thì thôi để mặc mây trôi
Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan
Thôi thì thôi chỉ là phù vân
Thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi”
Trang nhìn vào mắt Toàn, nàng thấy trong nụ cười tươi vui của chàng trai có thoáng buồn bã. Nàng nghĩ ngợi một chút rồi bảo:
– Cuộc sống có đôi khi phải quyết định một việc mà không thể hoàn toàn để buông theo cảm xúc em à.
Toàn gật đầu, họ im lặng dùng bữa, khi người phục vụ mang ra hai li cà-phê, Toàn mới hỏi Trang:
– Đêm qua khi em hỏi thăm, lúc ấy chị còn thức phải không?
– Ừ.
Toàn uống từng ngụm nhỏ, rồi đặt li cà phê xuống, chàng nói:
– Em có bạn gái rồi chị à.
Trang hơi ngạc nhiên vì câu nói này, nhưng rồi nàng nghĩ: Vẫn là một cậu bé. Sao Toàn lại nói với mình câu ấy vào lúc này chứ. Hay là cậu ấy giận dỗi mình? Nhưng Trang không nói gì, cứ như nàng chưa nghe thấy.
– Em ngỏ lời với cô bạn học cùng trường và bạn ấy đã chấp thuận. -Toàn giả thích thêm.
Trang nhấm nháp từng ngụm cà-phê, nàng cân nhắc một chút rồi bảo:
– Vậy chị chúc mừng em, em đã tìm được người như ý.
– Em biết bạn ấy có cảm tình với em suốt thời gian cùng học Đại học nhưng em không tha thiết. Hôm qua, bạn ấy đã nhận lời bày tỏ của em.
– Hôm qua? – Trang ngạc nhiên – Hôm qua em đã giúp đỡ chị mà?
– Vâng, đêm qua em đã nghĩ rất nhiều và tỏ tình với bạn ấy bằng tin nhắn, bạn ấy đã nhận lời.
Trang hơi ngạc nhiên vì cách tỏ tình của đôi bạn trẻ nhưng nàng vẫn im lặng. Đưa li cà phê lên môi, nàng bỗng nhận ra vị đắng và nhạt. Sao tự dưng mình buồn thế nhỉ. Dù biết mình và Toàn sẽ mãi mãi dừng lại ở ranh giới tình bạn nhưng khi Toàn nói đã có bạn gái, sao mình vẫn buồn đến vậy chứ. Nàng kín đáo thở dài. Cuộc đời luôn có những giây phút khó giải nghĩa rạch ròi, rốt ráo. Có những lúc tỉnh táo suy xét và chọn lựa mà vẫn không thể chế ngự được nỗi buồn mênh mang…
Trang thấy Toàn cũng đã uống hết li cà-phê, nàng nhìn đồng hồ rồi bảo:
– Có lẽ chúng mình đi cho kịp giờ em nhỉ.
– Vâng, chị.
Vừa đến cổng bệnh viện, vị bác sĩ Trưởng khoa ra tận cửa đón, Trang được đưa vào thay đồ bệnh nhân, kiểm tra lại các chỉ số y tế. Bác sĩ điều trị cho nàng mỉm cười:
– Sức khỏe của cô đã ổn định, có thể xuất viện hôm nay nhưng bên an ninh họ nói cần phối hợp với bệnh viện để làm rõ một số nghi vấn.
Cửa mở, hai vị công an hôm trước lại xuất hiện, lần này họ mời cả Trang và Toàn về trụ sở. Khi đến nơi, họ được mời nhận diện hai người phụ nữ, Trang nhìn kĩ và nhận ra đó chính là hai nữ y tá đã toan bắt cóc nàng hôm trước.
– Đây đúng là hai người giả dạng y tá định bắt cóc tôi.
Trang và Toàn đều xác nhận. Hai “nữ y tá” ban đầu còn quanh co, sau khi nghe cả Trang và Toàn khẳng định thì một ả bỗng ôm mặt tấm tức khóc:
– Cũng chỉ vì hoàn cảnh khó khăn và thiếu hiểu biết nên chúng tôi mới tham gia vào vụ này chỉ để nhận chút thù lao của một người giàu có chứ chúng tôi đâu có thù oán gì với cô kia chứ! huhu
– Ai thuê các chị làm việc đó?
– Là vợ chồng một ông lớn tuổi, có vẻ rất giàu có, làm giám đốc gì đó mà tôi không biết tên…
Một nữ công an đưa ra một tấm ảnh, hai ả “y tá” rởm kia sau khi nhìn thấy người trong tấm ảnh bèn thốt lên:
– Đúng là vợ chồng ông này!
Nữ công an chuyển bức ảnh cho Trang, nàng không tin nổi vào mắt mình khi thấy hai vợ chồng trong tấm ảnh:
– Trời, lại chính là họ sao? Vợ chồng ông V!
(Còn tiếp)
Vũ Thanh Hoa