em nhắm mắt đi trên sóng
vô định cánh buồm mình
con thuyền lạc lối
trôi về hư không
có một vì sao rơi xuống dòng sông
chảy trong đêm tối
thế nào là muộn thế nào là vội
em ngây ngô quỳ trước tuổi mình
đừng gọi em là hoa hồng gai
bao giờ anh nhìn em khóc
gió trên cành cao vẫn âm thầm quay ngược
về ngọn đồi dịu dàng
thì cứ như lữ khách qua sông
quá giang con thuyền đơn độc
những tro tàn vẫn âm ỉ rát
dưới muôn lớp địa tầng
tặng nỗi buồn hân hoan
lên bờ môi của đá
ôm trên tay một điều hoàn hảo
anh không ngừng yêu em
3.2.2014
Vũ Thanh Hoa
Bài thơ hay quá, mình thích nhất là hai câu cuối:
Ôm trên tay một điều hoàn hảo
Anh không ngừng yêu em
Những nghịch lý, những mâu thuẫn nội tại hơi bị nhiều đấy, VTH !
Nhưng tình yêu ngự trị trong tim lúc nào cũng lớn hơn nhiều so với những nỗi đau buồn dĩ vãng !
Bài thơ hay, mình cũng nhận thấy giống như anh Bích Hợp.
(vtn)