Vân Đình Hùng bình “Qua Thu”

VTH – Đất trời đang tiễn những ngày thu cuối cùng của năm 2011,  tôi muốn tiễn mùa thu bằng bài bình “Qua thu” của nghệ sĩ Vân Đình Hùng:

Qua thu
Vũ Thanh Hoa

ngày sang nắng dở dang chiều
thu qua trong lá liêu xiêu dấu mùa

ủ gì trong mỗi hạt mưa
hạt còn ngái ngủ hạt vừa tân trang

chân trần thả bước lang thang
dù nghiêng che gió tóc choàng lả lơi

nỗi buồn rót mãi chẳng vơi
nghe từ phế tích khứ hồi giấc mơ

cô liêu tượng đá thẫn thờ
nghìn năm rêu phủ vẫn chờ mùa xưa

tháng ngày chập chững đón đưa
ru về quên lãng như vừa phôi sinh

tên mình
mình gọi
một mình…

13.10.2010

Ngày cuối thu năm ngoái tâm trạng rối bời, trong vô thức, những bông hoa sóng trắng xoá vừa nở trên ghềnh đá được một khắc lại tan ra, gieo mình vào nước xiết màu xanh chay. Bông hoa xanh chợt nổi theo tiếng gọi của tri giác để nghe một lần ai gọi, rồi lại theo con sóng nhãng ra, biến dạng rồi mất hẳn hình dáng ban đầu. Chỉ còn ngực sóng phập phồng. Triền sóng thoải nhịp đôi, nhịp ba, khuất dần, xa dần.
Một năm sau… Hạt mưa tân trang lon ton theo bước chân trần người đàn bà xoải vội. Cát trắng nguội dần. Hoàng hôn buông chậm. Chiều nay, nắng dở dang, chỉ gió là nhiều vô kể. Gió thừa. Chúng không có việc gì làm cứ lấy mái tóc mà tung mà phất, phất ngọn gió thu gam trầm màu ghi xám sáng. Mây vừa chuyển sắc vàng pha đỏ, ửng nốt chút kiêu sa cuối ngày.
Cuối thu, hai vùng châu thổ của dải đất chữ S, sen nồng ửng sắc cho ai kia soi chút dung nhan hồng phấn. Sen biển chưa có bao giờ, thế mà nay, những bông hoa xanh sinh từ sóng xanh cũng chúm chím búp xanh. Búp sen xanh mặn mòi cứ mãn khai mỗi lần sóng vỗ. Sóng xoa, rửa khuôn mặt nham thạch nhàu nhĩ thì cái tượng đá cô liêu thẫn thờ kia lại thót lòng, sen xanh vừa nở trên hoa sóng. Mới xanh đó lại theo sóng rủ rê xoải vội phía khơi xa trắng phau.
Thu sắp qua. Hay ta mới tới, qua thăm. Trạng thái nào thật đúng khắc Qua thu liêu xiêu, lá dấu, dấu mùa thu biển. Thu ở biển mùa này ta trở lại bằng vé khứ hồi book vội, là hệ quả của giấc mơ trỗi dậy từ trầm tích. Sóng tận khơi xa vỗ từng đợt, gột rửa mặt nham thạch nhàu nhĩ. Đập. Dội. Tung bọt. Trắng xoá. Nỗi buồn trắng rót mãi chẳng vơi.
Thôi thì đành. Phải chờ, phải tin, rồi hy vọng nữa… Tất nhiên rồi! nghìn năm rêu phủ vẫn chờ mùa xưa/… ru về quên lãng như vừa phôi sinh.
Thu sắp qua. Hay ta mới tới, thăm ai? Đâu đây phế tích của những dấu tình những cuộc tình bạc màu. Buồn rót xuống đã không vơi, đầy sao được những con sóng phập phồng thở biển. Đại dương xanh đang chuyển vào chiều.
Thu sắp qua. Một thu nữa đi qua. Qua thu mà lòng Hoa cứ ngoảnh lại mùa hè đỏ phượng. Ồ cái mùa hè. Lạ lùng. Những ý nghĩ vẩn vơ cứ nhảy múa râm ran theo cơn gió biển chợt về. Tóc xoã bay thơm mùi gió. Những hạt mưa mỏng rắc nhẹ, chiếc ô che nghiêng chao… Một mình người đàn bà. Một mình chờ. Một một mình đón đưa. Dấu chân trần đóng dấu chủ quyền cô liêu xuống triền cát mịn. Xa kia là nấm đất quá khứ đang mòn dần, thấp dần mỗi thu qua vì gió biển. Bất giác gót son chợt chuyển sang màu sáp. Trời cao, mây chuyển màu thu trầm buồn.

Thu Hoa sữa Kẻ Chợ_Vân Đình Hùng

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu