VTH – Cần mẫn một cách đầy hưng phấn, Vân Đình Hùng luôn làm nhà thơ tò mò rồi ngạc nhiên bởi con mắt “phù thủy” của anh đối với “đứa con đẻ” của mình, tôi có cảm nghĩ vậy khi đọc Vân Đình Hùng bình bài thơ”Nhọ nhem”:
>> Trong giấc mơ đêm qua…- Vân Đình Hùng bình thơ
Nhọ nhem
ngày mệt nhọc thở dài leo qua những bậc thang ngắn dài trong ngôi nhà âm u thế kỉ
anh đứng đâu không rõ mặt nhọ nhem chung quanh bóng tối
trên tay em que diêm sắp tàn
nắm một bàn tay
nắm đôi bàn tay
những ngón tay quen rồi lạ
hơi ấm nồng trở nên lạnh nhạt
chúng mình nhận ra nhau và thất lạc
những khu rừng nhằng nhịt tương lai nhờ nhờ ký ức
làm một phiên bản nộm để chung sống với bầy đàn man rợ hăm hở rỉa thịt uống máu nhau
cơn đau lạ rồi quen
xót xa chất chồng mỗi ngày rụng xuống như lá vàng chất chồng trong khu vườn đầm đìa nước mắt
trôi qua những nhớ quên dạt bờ bình yên vọng ảo
bờ bình yên lúc nhúc sâu và kiến
những con kiến què, những con sâu bại não
anh đứng đó nhìn em rồi hóa thành cây thập tự
nghĩa địa
em hoảng hốt gọi mình
chiếc bóng mồ côi
19.6.2014
Vũ Thanh Hoa
LỜI BÌNH CỦA VÂN ĐÌNH HÙNG:
Bài thơ dựng tượng vọng phu – khối chữ vọng phu dân gia đương đại. Cái nhìn sắc lẻm. Nhìn thấy kiến què, sâu bại não. Ảo ảnh mờ xa lần này hiện nguyên hình hài đặc trưng trong vườn Thánh – nơi các con chiên tôi nghiệp của đấng bề trên chút gửi nắm tro tàn. Những thứ đã từng một thời oanh liệt nay chỉ còn cát, bụi.
Nỗi ám ảnh vọng mãi về cuộc tình đã đơm hoa kết trái, rồi thất mùa. Hoa không nở, trái câm, trái cấm! Cuộc tình câm. Lặng. Rơi…
Nỗi thương mình dấu một tiếng thở dài. Khẽ. Nhẹ. Thật khẽ. Thật nhẹ. Nhưng vẫn rõ, vẫn lộ. Bởi nó bị khuếch đại bằng nỗi đau khuếch đại được cộng hưởng với cô đơn đương đại.
Con chữ đối xứng. Trục không gian ảo cho con chữ xoay quanh thành khối chữ tròn… chóng mặt. Tự dưng tôi liên tưởng tới công nghệ thêu chữ thập đang thịnh hành. Những mũi thêu có tọa độ trên khung vải được dẫn dụ bằng hệ quả ai ti (IT).
Chữ trong bài thơ này của Hoa, tham chiếu bằng công nghệ thêu mới thấy cái đủ đầy của cây thập tự nghĩa địa. Nơi mà lâu nay mặc định là nơi cuối, nơi yên nghỉ. Nay nó trở thành nơi bắt đầu!
Tôi thích bài thơ dừng ở em hoảng hốt gọi mình. Thế thôi!
Bốn chữ cuối làm mất chất thêu chữ thập của các nốt chữ khá sáng tạo của toàn bài. Bốn chữ cuối chính là tiếng thở dài thật khẽ, thật nhẹ mà người đọc nghe thật rõ.
Xin phép tứ thơ Nhọ nhem để cây thập tự kia được đứng vững, ngẩng đầu. Nó đã bị bão chữ làm cho kinh hoàng. Bởi sự cho phép, nó mới ngạo nghễ trên nghĩa địa – vườn Thánh con chiên.
21/6/2014_Vân Đình Hùng
hahaha
anh Vân Đình Hùng bình thơ hay thiệt !
Mình chỉ biết làm vài câu lục bát đọc nghe xuôi tai thôi:
Đường xuân? Gãy gánh duyên tình
Quả xuân chiu chắt một mình cưu mang !
Tình đời dâu bể đa đoan
“Tình anh bán chiếu” ? Ngỡ ngàng ai hay !
Thôi đành thả cánh thơ bay
Sao trời thăm thẳm vòng tay ân tình !
21.6.2014
vanthenguyen
hahaha!