VTH – “Em nhận được bài bình này của anh khi đang ngồi trên cao ốc 12 tầng của XNLD Vietsovpetro trong giờ làm việc, phòng đang có cuộc họp quan trọng và căng thẳng của các ‘sếp’… rất nhiều ý kiến phát biểu gay gắt, rất nhiều cao kiến được đưa ra… Thế giới đang vận động của những ‘người đương thời’… Bỗng dưng đọc đến ‘Một nửa’, em chạy như con điên ra ngoài… Em không muốn họ biết mình điên, biết người đàn bà luôn kiêu hãnh, bình thản, lạc quan đang… khóc và bối rối. Anh à, đúng là từ khi ấy, em chỉ còn… một nửa thật, vẫn chưa hồi phục được ‘sau dư chấn’ dù rất nhiều ‘nửa khác’ vẫn cố gắng… sẻ chia.” – Đó là những dòng hồi âm của tôi đến nghệ sĩ Vân Đình Hùng khi nhận được bài bình bài thơ Một nửa của anh qua E-mail, đây là bài thơ “thật thà” hiếm hoi của tôi, hầu như không có sự “dụng công” nhiều cho ngôn từ… Cũng cần nói thêm là bài thơ được số đông bạn đọc nữ rất yêu thích và một người đã phổ nhạc.
MỘT NỬA
Tặng LTS
Em ra đi với một nửa con đường
Một nửa trái tim,nỗi đau cũng chỉ còn một nửa
Anh có thể trách em chẳng vuông tròn lời hứa
Nhưng anh có làm gì để giữ mãi em đâu?
Thiếu anh rồi con sóng bỗng mồ côi
Con tàu vẫn ngược xuôi khách đông mà sao vắng
Cà phê đắng, sân trưa hè lặng nắng
Em đi sóng đôi vẫn như chỉ một mình
Trăng một nửa lẻ loi, thoảng cơn gió vô tình
Lại xô ngã trong em trùng trùng bao thành luỹ
Anh ẩn trong mỗi giấc mơ, len trong từng thoáng nghĩ
Biết mấy lỗi lầm chôn giấu được tình yêu?
Có trách thật nhiều, giận dỗi đến bao nhiêu
Khi tách khỏi nhau, em chỉ là một nửa
Một nửa trái tim, một nửa buồn vui, một nửa thôi, mãi mãi
Một nửa địa cầu, một nửa lạc loài, một nửa bình yên…
8.11.2005
Vũ Thanh Hoa
Trăng một nửa lẻ loi, em chỉ là một nửa, nửa lạc loài, còn một nửa bình yên? Có thật bình yên nơi khói sóng cứ dâng lên, vấn vít cố che nửa tinh cầu bằng vệt đuôi sao Chổi. Một nửa thôi, sao bảo em nông nổi. Nỗi chia xa chìm trong huyệt vuông tròn. Thiên hà kia nuốt chửng những hốc đen. Thăm thẳm thế, vỗ về đâu hở sóng.
Trăng lẻ loi, trăng xanh nửa bóng. Nửa hồi chuông tĩnh lặng thả hư không. Nửa cơn gió thu nửa chập chùng. Sao thế nhỉ. Nửa em còn một nửa.
Nửa bước chân em chạm vào bậu cửa. Nửa tách chia bay mãi tận nơi nào. Nỗi vui buồn còn một nửa này sao. Nửa buồn ấy vui nào mua được.
Tôi những muốn kéo dài cái đồng cảm một nửa kia dài thêm. Chợt nhớ đến lời Ai Tư Vãn nổi tiếng của Ngọc Hân Công chúa, tôi chợt buồn Quang Trung. Rồi lại nhớ đến cành đào ngày đêm theo chiến mã mang tin thắng trận từ Thăng Long vào Kinh đô Phú Xuân năm ấy. Cành đào xuân Kỷ Dậu, riêng tặng Ngọc Hân. Thế là Ai Tư Vãn cũng mang số phận một nửa. Một nửa còn lại khóc cho nửa kia, khóc cho những ngày hạnh phúc ngắn ngủi qua nhanh, khóc cầu mong cho nửa kia nhập lại. Cành đào kia như một nửa Thăng Long, vật chứng cho tình yêu bất tử đi xuyên thời gian.
Tình yêu và xa cách là chủ đề của mọi thời đại cho mọi thời đại. Nó đã tiêu tốn giấy mực của cả nhân loại trong sự sáng tạo của những trái tim tổn thương. Không cần phải là nghệ sỹ, không cần phải là nhà thơ, chính nỗi đau chia ly sẽ khơi nguồn cảm xúc. Những dòng cảm xúc sẽ để lại xác chữ trên giấy. Khi thì dòng dòng máu chảy, lúc lại lệ ứa tuôn tràn.
- Đọc bài thơ Một nửa, tôi có linh cảm cái đa đoan chớ trêu sẽ neo bám người nữ sỹ này, trái tim mẫn cảm này, cái bình yên lạc loài này. Nửa trái tim còn lại sẽ dâng trọn cho Nàng thơ đổi lấy sự vĩnh hằng bình yên không lạc loài.
Tôi lại tự hỏi rằng: Xuân đi dấu hài mai trắng. Thu quên nỗi nhớ cuối đông. Xuân đến xanh trong xa vắng. Ai không tư vãn cõi lòng. Liệu một nửa mùa thu kia khi nào trở lại để Có em về nữa là thành mùa thu (thơ Bế Kiến Quốc)
Một nửa hoa vẫn là hoa. Một nửa mùi hương vẫn là hương. Nhưng một nửa tách ra, thân thể chỉ còn một nửa. Vệt tách chia chờ thời gian lên da liền vết. Biết khi nào nhỉ. Cầu trời, cầu đấng hư vô trên cao xanh cho ươm một nụ xanh. Để một ngày nở trọn vẹn bông hoa trong vườn hoa màu biển bình yên.
11/8/2011_Vân Đình Hùng