GỬI…

có gì trong veo như nỗi buồn
sót trên gân lá xanh sau một ngày thức dậy
ký ức vùi từng sợi cỏ
mây xa xót trắng
mùa đi
hát một câu hát quen
gặp đàn chim bay về chốn cũ
gặp con tàu quay về bến cảng
gặp dãy tên nhòe ướt mưa chiều
anh mang đi nửa giấc mơ
nửa giấc mơ em giữ lại
gió ru bốn mùa ngủ thức
một ngày kia cỏ xanh cũng hóa thành củi mục
hoa hồn nhiên chết
giữa hư vô
chỉ mình em biết
nỗi nhớ vẹn nguyên
19.4.2011
Vũ Thanh Hoa
Sao dại thế nhỉ, nghĩ đến cái chết sớm quá. Mà lại chọn sự hồn nhiên cho nó nữa, rồi cả môi trường hư vô nữa… Đây là những điều kiện “lý tưởng” khi các tác nhân tham gia một phản ứng. Phản ứng để xảy ra hiện tượng… vĩnh hằng. Khi ấy hồn đã siêu thoát, thân xác lạnh ngắt, cô đơn trong mưa chiều nhoè ướt.
Thứ định gửi, người ta đã mang đi. Thứ không gửi vẫn vẹn nguyên, chỉ mình mình biết. Tưởng vậy thôi, khá nhiều người biết khi đọc hết những chữ cuối của bài thơ.
Cái thi ảnh nỗi nhớ hiện lên trong giấc mơ, mỗi người sở hữu một nửa. Nửa bây giờ, nửa ướt mai sau. Hai nửa quay lưng vào nhau thành hình chữ X cong cong. Miệng như chiếc loa khuếch đại nỗi nhớ vào xa xăm. Những sóng âm mang hình nỗi nhớ cứ nhằm hư vô mà lao tới không dội lại một hồi âm. Bặt tăm. Lạ chưa? Cái hư vô tham lam nuốt trọn nỗi nhớ mà không trả cho người nặng mang nó trong lòng một chút gì để thanh thản, để xoa bớt vết nhớ nhưng nhức đỏ cựa mình vật vã.
Người xưa thường cho rằng sinh dữ, tử lành. Trong mơ có cái chết hiện hình là lẽ sống đang cuồn cuộn chảy, cuồn cuộn sống như thủy triều xô bờ. Chỉ có điều nhà thơ ghìm nén nó xuống để giữ vẻ thản nhiên, hồn nhiên thôi. Thực ra lòng rối như tơ vò. Tơ vò mà không nhàu, vẫn óng một vẻ buồn kiêu sa. Triền sông chờ một vệt bùn non (ý thơ Văn Công Hùng) đậu nhẹ.
Hoa hồn nhiên chết/ giữa hư vô. Như một lời sấm. Sấm rằng: trạng chết chúa cũng băng hà/ dưa gang đỏ đít quả cà đỏ chôn. Đấy, dân gian vẫn giành màu sống cho cái chết là gì. Nhắc đến chết, rồi nói về cái chết theo kiểu chữ nghĩa – băng hà, thì các vật phẩm vẫn ửng lên sắc đỏ.
Tôi thì cứ chủ quan mà cho rằng, chết đây là chết một cuộc tình! Thôi thì đành vậy. Cuộc ấy đến tuổi rồi, hết dương số rồi, tận rồi… lẽ đời là vậy. Nhưng sao vẫn cứ nuối tiếc. Thế thì nỗi nhớ mới vẹn nguyên chứ. Đành rằng cũng bung biêng, chông chênh như rối loạn tiền đình, nhưng dằn lòng, cầm lòng thì cũng đặng sao cho vừa để nàng thơ an ủi và nhận để mang đi trên đôi cánh mỏng kia một nỗi buồn đóng gói như một bưu phẩm gửi vào xa xăm. Địa chỉ đến chưa có. Cụ thể nơi nao, chỉ Vũ Thanh Hoa biết, chỉ nàng thơ biết, vì nàng vừa nhận trọng trách này: mang nỗi nhớ đi xa, về nơi: Mây xa xót trắng… trắng đến tê người.
Tạng thơ của Vũ Thanh Hoa như để giải toả. Khuây khoả nỗi nhọc nhằn của nỗi nhớ vẹn nguyên. Bài thơ Gửi… không nơi nhận. Bạn và tôi đọc nó, hình như cũng đã là địa chỉ để cho Hoa gửi. Bạn nhận nó như thế nào, có nhận nó không? Việc ấy còn tuỳ thuộc vào bạn, tuỳ thuộc vào tâm trạng và thời tiết nữa bạn nhỉ.
Nhìn xuyên qua nỗi buồn trong veo, tôi nhận những nhắn gửi này như thế, bạn đã đọc hết rồi còn gì. Đến đây tôi vẫn phải mượn câu thơ của nhà thơ đất cảng Ô hay trời không nín gió… Hoa nhỉ.
Ngày 24/5/2011
Vân Đình Hùng