VẠ. NẰM LỜI
con mắt nhướng cả trời sao
rớt xuống vụn ảnh bào hao hớt đời
tôi ngồi đ(v)ọc cái tôi chơi
thấy sông lưng lửng thấy đồi căm căm
thấy phô trương bãi nguyệt rằm
và thấy phố chợ đương nằm thảnh thơi
chuyến xe khục khặc một hồi
rồi mang khói bụi tinh khôi về nhà
em là hoa em rất hoa
và tôi ngất ngưởng mấy toà thâm nghiêm
lời vô nhiễm hát vô can
là lời chớt nhả đại tràng kinh sư
trước mắt
quả núi lừ lừ
dưới sâu thung chảy
mịt mù căn nguyên
một đời
một chặng thuyền quyên
một em xinh đẹp
một miền tôi quên
đất qua thổ nhưỡng u phiền
một tôi đứng lại
nhìn điên đảo cười
mùa màng chẳng có gì vui
người người điếc đặc điếc đui
nhà nhà
đình huỳnh phố xá thăng ca
khúc cống rãnh của điệu đà cơ ngơi
rồi râu tóc dính vô người
rồi lê la hết một đời yêu tinh
mỗi sáng ra. giả bộ mình
đêm về mới thực là hình bóng ma
25 juillet 2014
HOÀNG XUÂN SƠN