Ước – Hữu Thỉnh

alone20

ƯỚC

Có cái gì đã rơi
Vừa rơi thêm lần nữa
Chỉ còn một mình anh
Với chiều qua cửa sổ

Mùa thu cũng bỏ trời
Đi về miền tiếc nuối
Có con tàu mệt mỏi
Thét còi trong tim anh

Ước có em ngoan mềm
Chợt đến cùng ngọn gió
Tóc em hay mây thở
Bàng hoàng trên vai anh

1993
HỮU THỈNH

(Nguồn: Thương lượng với thời gian, NXB Hội nhà văn, 2005)

2 comments

  1. Nói về biệt ly thì thi sĩ Trần Dạ Từ có một đoạn thơ thật hay:

    “Buổi chiều nhũn dần trên một tà áo sữa
    với mặt trời đen lăn xuống mặt trời khô
    Con tàu và anh đã không ngày tháng
    Chỉ còn lại mình em đi kiếm tìm
    Chỉ còn lại mình em
    giọt lệ buồn nhỏ xuống
    Chỉ còn lại mình em
    cánh tay buồn giơ lên”

    Đọc đoạn thơ, thấy ngay đó là một buổi chiều đông ảm đạm. Mặt trời là biểu tượng của hy vọng, thế mà cũng chỉ khô vì đẫm lệ. Và nếu có một mặt trời ban ngày,thì hoàng hôn bóng tối cũng được gọi là “mặt trời đen”. Tác giả mô tả hoàng hôn ” chạy xa tít loang dần theo bóng tối”:

    “Buổi chiều nhũn dần trên một tà áo sữa
    với mặt trời đen lăn xuống mặt trời khô”

    Và có lẽ là đi biền biệt, không biết có trở về hay không:

    “Con tàu và anh đã không ngày tháng”

    Người cô phụ lẻ loi, sống trong hoài vọng, sống trong hy vọng mà không biết hy vọng về cái gì:

    “Chỉ còn lại mình em đi kiếm tìm”

    Và rồi đau khổ:

    “Chỉ còn lại mình em
    giọt lệ buồn nhỏ xuống”

    Và rồi cô độc, lẻ loi, tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng:

    “Chỉ còn lại mình em
    cánh tay buồn giơ lên.”

    Tác giả rất sáng tạo,nơi sân ga nhưng không tiếng còi tàu (vì cố thi sĩ bậc thầy Nguyễn Bính đã sử dụng rồi). Và “tà áo sữa” tạo cho sắc thái bài thơ rất Việt Nam.

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu