Truyện Vũ Thanh Hoa trên báo Đất Việt

Đất Việt là trang báo điện tử online và báo giấy cập nhật những thông tin nóng hổi nhất hàng ngày với số lượng độc giả hùng hậu. Đất Việt cũng thông tin sớm nhất về kết quả cuộc thi Truyện cực ngắn năm 2008 của trang web Hội ngộ Văn chương. Đất Việt Chủ Nhật số 302 (14.6.2009) đã chọn đăng những tác phẩm đạt giải cao của cuộc thi này, VTH xin giới thiệu cùng quý vị :

CHUYỆN THẰNG BO

VŨ THANH HOA

Tình trạng thằng Bo đáng ngại: Béo phì độ một và có triệu chứng trầm cảm! Học lớp 3 rồi nhưng ăn nói rất ngớ ngẩn. Cô giáo hỏi: “Bố em làm nghề gì?” Bo trả lời: “Nghề sếp!” Cô cười: “Đó không phải là một nghề em ạ. Em thử nhớ lại xem mọi người xung quanh thường gọi bố em là gì?” Bo nghĩ ngợi rồi đáp: ” Gọi là… đại gia!”. Cô giáo thở dài, kiên nhẫn : “Vậy mẹ em làm nghề gì nào?” Bo ngần ngừ một chút rồi tự tin hơn:”Mẹ làm nghề …phu nhân!” Cô giáo lắc đầu. Bo cố cãi:” Ai cũng bảo thế mừ…!” Bo học càng kém. Ở lỳ trong phòng. Không ăn cơm mà đòi ăn quà vặt, chỉ tiếp xúc với cô “osin”. Bố mẹ lo lắng quá. Bố lên mạng tham khảo các ý kiến của các chuyên gia toàn cầu. Mẹ bỏ hẳn khóa học Thẩm mỹ để nhiều thời gian bên Bo hơn nhưng vẫn không ăn thua. Bo chỉ giao lưu mỗi cô “osin”. Hôm nọ, bố mang ô tô đón ông nội đến ở hai ngày với gia đình nhỏ, mong ảnh hưởng chút gì đến thằng cháu đích tôn. Ông nội giải thích rất nhiều về đạo lý, về trách nhiệm và ý nghĩa của một bé trai ngoan với dòng họ. Ông nhấn mạnh: Bố cháu là người thành đạt , mẹ cháu là một phu nhân cao quý. Cháu phải trở nên một “người xứng đáng”. Nhưng xem ra “nước đổ đầu vịt”. Bo ngồi như phỗng, ngáp vặt rồi lại nghĩ ra “mưu” đau bụng, khó thở…làm cả nhà nháo nhào lên, thế là …thoát! Chuyên gia tâm lý khuyên gia đình đừng ép cháu điều gì. Cứ để Bo thích gì làm nấy, thích ai thì để người ấy gần gũi và tỉ tê dần dần …Chỉ mỗi cô osin chăm sóc Bo từ 21 tháng tuổi đến giờ “trúng tuyển” thôi. Cả nhà bị “loại” hết. Căn phòng riêng của Bo nhìn vào ngỡ là một góc phim trường Hollywood: người Dơi, Người Nhện, Siêu nhân, chuột Mickey, vịt Donnal…hàng chục loại máy bay, xe hơi, tàu chiến điều khiển từ xa…bố mua từ khắp nơi trên thế giới nhưng nó chẳng đụng đến. Nó chống cằm nhìn từ cửa sổ xuống con đường đông đúc, mặt buồn rười rượi. Cô osin mang ly sữa để trước mặt. Bo chỉ buông một câu: “Không uống!”. Nhớ lời bác sỹ tư vấn, cô osin nhỏ nhẹ: “Bo có muốn xuống phố chơi không?” Bo đi theo osin vẻ miễn cưỡng nhưng không khó chịu. Một tiếng sau, trở về, Bo có dấu hiệu dễ chịu hơn. Tối hôm sau, Bo bảo osin: “Xuống phố chơi mừ…” Bố mẹ xúc động quá. Lâu lắm rồi, cu cậu mới có chút biểu hiện muốn gì. Liên tục một tuần , Bo bắt đầu cởi mở hơn với mọi người, làm các bài tập ở nhà và…ăn cơm. Đợi Bo ngủ say, mẹ gọi cô osin ra thì thầm: “Mày đưa nó đi đâu thế?” Cô osin cười cười: “Con đưa Bo đi vòng quanh phố rồi ghé vào xóm trọ của chúng con chơi tí…” Mẹ nhíu mày : Xóm trọ của dân nhập cư cực kỳ phức tạp, không khéo sinh ra đủ chuyện…Mẹ bàn: ” Bo vui vẻ trở lại, có lẽ ngày mai bảo nó ở nhà, bố mẹ chở xe hơi ra khu Vui chơi giải trí lớn nhất thành phố ăn buffet! ” Cô osin “dạ” rất lễ phép. Tối hôm sau, thằng Bo hỏi cô osin: “Đi chưa?” Cô osin nhìn mẹ cầu cứu. Mẹ dịu dàng giải thích. “Hu hu hu” thằng Bo lăn ra sàn nhà “Không đi Khu vui chơi đâu!” “Con muốn gì ?” Bố tái mặt vì giận. Mẹ thì thầm: “Đừng anh. Chuyên gia bảo…” Bố nhớ ra, dịu giọng: “Thôi được. Hoãn chuyến đi Khu vui chơi. ” Bo nín khóc. Cô osin lại tung tăng dắt Bo xuống phố. Mẹ đưa mắt. Bố gật đầu. Thay bộ đồ bình dân, bố bí mật bám theo. Đi qua con đường đông. Rẽ trái vào một con đường nhỏ rồi lại rẽ phải vào một ngõ hẹp xập xệ và đông vui của dân lao động, bố thấy hai cô cháu đi chậm lại rồi dừng trước một xe hủ tiếu gõ. “Ôi dào, thằng khỉ, tưởng gì!” Bố thở phào, cười. Một thằng bé cỡ tuổi Bo, có lẽ là con của người bán hủ tiếu ra đón tiếp Bo rất thân thiết. Hai thằng kín đáo vào bụi cây ven đường, Bo cởi ngay bộ đồ “xịn” đổi bộ đồ cháo lòng của thằng kia vẻ rất thành thạo. Thằng kia ngồi nghỉ ngơi trên ghế cùng cô osin, chuyện trò rặc tiếng địa phương nghe rất rôm rả. Còn Bo, ánh mắt long lanh, hoan hỉ, vừa cầm đoạn tre gõ “cắc cắc cắc” rất hứng thú vừa chạy qua chạy lại bưng bê mấy tô hủ tiếu cho đám khách hỗn độn xung quanh. Bố còn nghe rõ cô osin ngưng nói chuyện, quay lại dặn Bo rất “trách nhiệm”: “Tranh thủ gõ và bưng bê đi nghe con. Chỉ được làm một tiếng là phải về rồi!”

29.8.2007

Theo Hội Ngộ Văn Chương 27.9.2007

HÀNG KHÔNG BÁN

VŨ THANH HOA

Đứa bé nhấc điện thoại và quay sang hỏi anh trai: “Chúng mình nói gì với ba đây?” Thằng anh nhắc: “Nói ba cho đi ăn kem, đi bơi, đi tàu lượn” Con em tròn mắt: “Nói ba mua siêu nhân nữa chứ?” Hai đứa nhất trí . Ba đến. Xe hơi mới cáu cạnh dừng trước cổng khu chung cư cao cấp, áo lụa hồng trông thật trẻ và phong độ so với tuổi. Một phụ nữ ăn mặc rất model dắt xe tay ga ra, mặt che khẩu trang, ba đoán đó là mẹ. Mẹ thật, mẹ dừng lại, gật đầu chào ba nhã nhặn rồi hỏi:” Bao giờ trả chúng nó về bên này?” Ba gật đầu chào lại, trả lời: “Có lẽ tối mai!” Mẹ nổ máy xe, kết thúc bằng câu tiếng Anh:” Ok. Bye!” Ba đưa hai đứa đi vòng quanh thành phố, ăn kem và bánh humbeger. Mỗi đứa vừa đi vừa tu hai lon Coca rồi rẽ vào quầy đồ chơi. Cơ man là đồ chơi. Hai anh em cứ tròn mắt rồi tít mắt lại. Hôm nay ba hào phóng quá, hai đứa thích gì mua nấy. Thằng anh vênh mặt nhìn một đứa bằng tuổi nó đang lăn ra khóc với bố mẹ vì không được mua con siêu nhân “cực xịn” như mình. Ba còn hứa cho hai đứa đi tắm hồ và tàu siêu tốc thì điện thoại chợt reo: “Alô! Anh Tư ơi, có hai sếp từ Bộ ghé vào đột xuất. Mọi người đang chờ anh cả rồi!” Giọng cậu trưởng phòng hối hả. Ba bấm ngay số điện thoại của mẹ đã mặc định trong máy: “Về nhà đón chúng nó. Tôi có việc đột xuất phải đi ngay đây!” “Cái gì vậy, sao ngang xương thế – Giọng mẹ rít lên trong điện thoại – Tôi nuôi chúng nó suốt mấy năm nay, cả tuần anh mới ghé một lần bảo đưa chúng nó đi chơi đến mai mới trả. Anh tưởng tôi là “osin” của anh mãi sao? Tôi đang ở xa lắm không về đươc!” Nói rồi mẹ cúp máy. Hai đứa chỉ nghe điện thoại reo đã đoán được tình hình, chúng im lặng, không cười, không khóc. Ba bối rối và sốt ruột buông một câu chửi thề. ” Ba gọi cho bà nội vậy?” Thằng con gợi ý. Ba thở phào vội bấm máy. Bà nội đi vắng. Chỉ còn cô “osin” ở nhà. Thế là tốt rồi. Ba đưa hai đứa vào tận phòng bếp nhà bà nội cùng một đống đồ chơi và bánh kẹo. Ba rút ví cho cô “osin” tờ 100 ngàn mới cứng. Cô “osin” lễ phép cám ơn và cất ngay vào túi áo. Xe ba lao vút đi, để lại làn khói trắng mờ mờ, con bé gái nhìn theo rơm rớm nước mắt. Thằng anh bảo con em : Mình rủ chị Bé (tên osin) chơi trò gì đi!” Con bé nín khóc nhoẻn cười. Chị Bé bảo: “Chơi trò bán hàng là vui nhất!” “Ok!” Hai đứa cùng gật đầu. Chị Bé giả làm người bán hàng. Tiền giả vờ là mấy tờ lịch cũ. Thằng anh kiếm ở đâu ra lắm lịch, nhét đầy túi. Nó nói, giống hệt ba nó : “Này chị bán hàng, chị có đủ hàng bán không mới là quan trọng, bao nhiêu tiền tôi cũng mua!” Chị Bé nhiệt tình: “Thì đi coi hàng đi, có tiền thì gì cũng có!” Rất galăng, thằng bé dắt con em đi một vòng ngó nghiêng “quầy hàng” của chị Bé và bảo: “Em thích mua gì, nói ngay, anh mua cho!” Con em ngúng nguẩy lắc đầu trước bất cứ món hàng nào chị Bé gợi ý. Thằng anh bắt đầu sốt ruột, mắng giống hệt ba: “Anh không có nhiều thời gian nhé. Anh phải về đi họp đây. Muốn mua gì nói ngay đi!” Con em nhìn anh rụt rè: “Hay bảo chị Bé làm thế nào để cho ba mẹ tí nữa về ăn cơm cùng, mình sẽ trả tiền?” “Ok!” Thằng anh gật đầu, đoạn móc toàn bộ số “tiền” trong túi ra bảo chị Bé: “Tôi sẽ trả giá cao nhất nếu chị làm được điều này!” Chị Bé thộn mặt ra, nghĩ một lúc rồi nhe hàm răng vẩu ra cười bảo: “Tụi này ngốc ghê không. Đó đâu phải là món hàng, mà tiền tụi bây đưa là tiền giả bộ mà!”.

11.7.2007

Theo Hội Ngộ Văn Chương.9.2007

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu