TRONG SUỐT
có cơn mưa dầm chiều nay không dứt
dáng ai quen quen áo màu trong suốt
nhớ một cái tên lững thững đi qua
tin nhắn nửa chừng gửi từ rất xa…
trời đất vào mưa, thành phố như choàng một tấm áo trong suốt tan nhòa trong làn khói bay từ li café em uống bên đường
em không biết trả lời tin nhắn của anh thế nào
em đang khóc
xin anh đừng kể những ngày hạnh phúc đã xa cùng những tia nắng ấm
mùa mưa sẽ qua và sẽ đến một mùa nắng mới
em khóc không phải vì anh không trở lại
em khóc vì mình không trở lại được ngày xưa…
29/6/2018
VŨ THANH HOA
“Em khóc không phải vì anh không trở lại
“Em khóc vì mình không trở lại ngày xưa”
Tôi thích những câu thơ như đối thoại với chính mình của chị. Tôi đã đọc bài viết “Một lối đi mang tên Vũ Thanh Hoa” của nhà thơ Hoàng Quý. Bài viết của Hoàng thi sĩ như một tùy bút chân dung rất phóng túng mà mực thước, kỹ lưỡng. Người thơ cùng thơ bước ra. Những góc khuất đâu đó của tác giả ba thi tập bước ra với lập luận và phân tích thuyết phục. Sự tìm tòi và ý thức làm mới cho thơ hiện đại gọi tên một lối đi. Khúc vĩ thanh tuyệt vời.
Tôi lần tìm từ tiểu mục “Tác phẩm VTH”, đọc được nhiều thơ và cả văn xuôi.
Chúc đường văn thuận buồm xuôi gió!