VTH – Truyện ngắn “Tro hoa hồng” vừa đăng trên Báo Vũng Tàu Chủ Nhật sáng nay , ngày 12/4/2015 tại đây. Mời Bạn đọc lại cùng vuthanhhoa.net nhé:
TRO HOA HỒNG (*)
Truyện ngắn
Anh không đẹp trai nhất, không thông minh nhất, không giàu có nhất trong số những chàng trai đeo đuổi nàng nhưng nàng vẫn yêu anh điên dại. Họ có có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp, những buổi hẹn hò lãng mạn, những chuyến đi xa khó quên.
Nhưng nàng vẫn dự cảm một lo lắng mơ hồ. Có lần bên nhau nàng hỏi:
– Anh có bỏ em không?
Anh thường không trả lời những câu hỏi đại loại như vậy, anh chỉ ôm nàng vào lòng hoặc giả không nghe thấy hoặc bỗng dưng nhắm mắt vờ ngủ… Hơn một năm trôi qua, tình cảm anh dành cho nàng cứ nhạt nhẽo dần, xa lạ dần rồi một hôm anh nói:
– Chúng mình không hợp nhau em ạ. Anh xin lỗi.
Nàng choáng váng. Nàng không thể tin được rằng anh sẽ không bao giờ ôm hôn nàng nữa, sẽ không hẹn hò với nàng nữa, sẽ không gọi điện thoại hay nhắn tin hàng ngày nữa… không thể tin nổi. Nhưng rồi mọi việc vẫn diễn ra: Anh không ôm hôn nàng. Không hẹn hò. Không gọi điện thoại hay nhắn tin cho nàng. Mình sẽ sống ra sao? Mình sẽ quên thế nào? Nàng đổ bệnh, nàng gầy ốm xanh xao một thời gian khá dài…
Đến một ngày nàng lại căng tràn sức sống và xinh đẹp như xưa… Một người đàn ông khác bước vào đời nàng: anh tên là Hải, một họa sĩ đẹp trai, thông minh và giàu có. Hải yêu nàng chân thành, tận tụy và bao dung. Nhưng thi thoảng nàng vẫn thoáng buồn, vẫn chênh chao về hình bóng cũ.
Ngày nàng đám cưới với Hải, anh không đến dự mà chỉ gửi một bó hoa hồng đỏ và một tấm thiệp với những lời chúc hoa mĩ, sáo mòn. Nhưng nàng vẫn xúc động đặc biệt, nàng đọc đi đọc lại những mĩ từ của anh và liên tưởng đến những ẩn ý sâu xa… Rồi nàng giấu bó hoa hồng vào ngăn trong cùng của tủ kính.
Tuần trăng mật trôi qua ngọt ngào. Nàng có mang lần thứ nhất. Hải vui mừng đón con trai đầu lòng. Nàng có mang lần thứ hai. Hải hạnh phúc đón con gái bé bỏng. Bận bịu và lo toan với gia đình nhỏ, với người chồng đầy thương yêu và hai con nhỏ xinh xắn…
Kỷ niệm 10 năm ngày cưới, chồng bảo nàng:
– Anh đã đặt một bộ bàn ghế và cái tủ kính mới , cái tủ này cũng 10 năm rồi em nhỉ.
Nàng dành hẳn ngày chủ nhật để dọn dẹp cái tủ kính cũ. Bao nhiêu đồ đạc được lôi ra: Cái bình sứ của người chú họ mang về từ Trung Đông, cái gạt tàn thuốc bằng đá một người bạn tặng trong chuyến đi chơi ở Đà Nẵng, con búp bê gỗ nàng mua từ chuyến đi thực tập ở Nga… Dọn đến ngăn cuối cùng thì nàng nhìn thấy bó hoa hồng vẫn còn nguyên trong giấy bóng kính được buộc cẩn thận bằng dải nơ lụa đã phai màu… Bó hoa đã khô cứng.
Những chiếc lá xanh mơn mởn giờ hóa màu đen sẫm và những cánh hoa đỏ rực rỡ ngày xưa thành màu xám tro. Nàng thấy tay mình run rẩy. Nàng ngắm bó hoa và tự hỏi: Sao mình lại run nhỉ? Không, không còn cảm giác xúc động như ngày nào nữa, không còn mong đợi như ngày nào nữa, không còn ám ảnh như ngày nào nữa… Nàng hiểu ra mình đang ngạc nhiên; ngạc nhiên vì bó hoa hồng mơn mởn như thế, rực rỡ như thế, lộng lẫy như thế lại có thể tàn úa, cằn khô xấu xí đến vậy theo thời gian… Nàng khẽ khàng lấy bó hoa ra, dù rất nhẹ nhàng nhưng những chiếc lá khô vẫn rơi rụng lả tả xuống và những cánh hồng thì tan vụn ra thành một lớp tro xám mờ… Nàng cúi xuống định quét nhúm tro ấy đi thì thấy Hải cũng vừa cúi xuống, tay anh cầm một lọ thủy tinh nhỏ.
– Ông xã làm gì vậy? – Nàng cười ngượng nghịu..
Hải khéo léo vun tất cả tro của bó hoa hồng cho vào chiếc lọ thủy tinh.
– Ồ, không không… đó chỉ là một dúm tro cũ thôi mà anh… – Nàng lúng túng nói, cảm thấy thật khó xử.
Hải đóng nắp lọ thủy tinh lại, đưa cho nàng rồi bảo:
– Nhưng đó là tro từ bó hoa hồng rất đẹp. Em để dành trưng trong tủ kính mới nhé, bà xã.
21.3.2014
Vũ Thanh Hoa
(*) Cảm xúc từ nhân vật Mecghi trong bộ váy màu tro hoa hồng ám ảnh Cha Ralph suốt cuộc đời ông trong tác phẩm Tiếng chim hót trong bụi mận gai (The Thorn Birds) tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nữ văn sĩ người Úc Colleen McCulough.
Đọc cái tựa làm em nghĩ đến ” Tiếng chim hót trong bụi mận gai ” . Chắc là chị cũng thích phim này , phải không chị Thanh Hoa?
Vậy chắc Minh Hà chỉ đọc cái tựa truyện nhỉ, nếu bạn đọc đến cuối truyện chắc không hỏi mình như thế?
kỷ niệm xưa đẹp lắm đừng vứt mà cũng đừng cố mà vứt nó đi. hãy gói ghém nó trong một phong bì thật đẹp cất nó trong sâu thẳm chỗ nào đó trong bộ nhớ rồi quên luôn password
Sự tế nhị của người bạn đời, làm cho vị đắng, bùi, ngọt của bụi hoa bay tan với gió ngoài hiên…
Is this love or even better than love ( respect and trust)