VTH – Nhà thơ Trịnh Sơn, Sinh năm 1982 tại Côn Đảo, Bà Rịa – Vũng Tàu, hiện sống và làm việc tại thị xã Bà Rịa. Vuthanhhoa.net giới thiệu chùm thơ của anh:
NHỮNG CÂU THƠ CHÁY
(Trích Scarlet áo xanh )
Anh đã từng làm những câu thơ kiêu hãnh
Phản bác Einstein, rằng, tình yêu không tương đối
Anh đã từng làm những câu thơ bay bổng
Vén tóc xanh con gái thấy mặt trời
Anh đã từng làm những câu thơ không rơi
Thời gian vẫy vùng trong một dấu gạch nối
Ôi, những câu thơ logic và công nghệ
vén thế kỷ 21 như mở cửa một khu vườn
hàng loạt bông hoa tóc đỏ vàng phơi rốn nhảy hip hop
diệp lục thay bằng rượu ngoại và thuốc lắc
sâu róm sâu đo đột biến thành Lao, Gan, và Aids
Ôi, những câu thơ như lũ bướm sinh sản vô tính
sắc màu chọn trước bằng lập trình
đậu hờ hững chờ một cái nhấp chuột
Ôi, những câu thơ không mồ hôi không nước mắt
không khóc không cười không bắt đầu không kết thúc
Có nghĩa lý gì hỡi trường ca và tứ tuyệt tự do và lục bát
giới hạn giấc mơ trong mỏng mảnh hình hài ?
Có nghĩa lý gì duy tâm duy vật hiện sinh và Freud
triết thuyết mơ hồ thay đổi được đâu vết lở bồi ký ức ?
Có nghĩa lý gì hỡi sáng tạo và nghệ thuật
vẽ con người bằng nét bút thiếu hồng cầu ?
Anh vò nát ngàn câu thơ đói khát
ném vào lửa
– lửa tắt
Anh xé vụn tuổi hai mươi bệnh tật
ném vào em
– em khóc
Giọt nước mắt cào vai áo bạc màu
Vành tai bèo rủ nắng lại với nhau
– Nhóm lửa
Lửa dắt anh thăm Ngã Ba Đồng Lộc
nhọc nhằn hố bom rộng gấp trăm ngàn lần thung lũng Silicon
Lửa vượt qua được mất sống còn
nghiệm chứng chân lý : Mặt trăng gần hơn Lưu Xá
Lửa đấu tranh lội suối băng rừng
giữa chiến trường hoa nở
Lửa nông trường ấm lòng thành phố
mở suối đào kênh giũ áo bụi đời
Lửa hôm nay rướm máu bàn chân đo vực thẳm
giành giật hạt mầm trong tay loài gặm nhấm
Lửa xanh um trên núi đồi xứ sở
hoa cho người – riêng mình một chiếc lá
Em bẩy đời lên và bẩy thơ lên
nghiêng nghiêng Điểm Tựa
một cánh bướm vỗ ở Brasil cho Paris mưa
một tiếng gốm vỡ giữa Bắc Kinh khiến thế giới rùng mình
một cái lắc đầu nơi Washington bắt cả vùng Trung Đông khốn khổ
người hỏi người : Đâu là điểm tựa ?
không quá vọng cuồng như Archimede
bẩy trái đất lên bằng sức vóc con người
nhưng câu nói ấy đã bẩy thiên tài lên đài bất tử
người hỏi tôi : Đâu là điểm tựa ?
giấc mơ bác thợ mộc có thể là đòn bẩy
khi thế kỷ cong vênh như đòn gánh
cơm áo phù hoa nắn tôi thành chú bé gỗ mũi dài
tôi hỏi mình : Đâu là điểm tựa ?
giọt ký ức không đủ tròn để lăn
con ngươi lắc lư bản sonate mệt nhoài
thôi cứ để nỗi buồn trên cao có vì sao níu giữ
Em nói : Em là Điểm Tựa !
Dẫu que diêm của Andersen có là khoảnh khắc
hy vọng còn mãi mãi
Dẫu chiếc lá cuối cùng không diệp lục
sự sống đã bắt đầu
Dẫu ao mê bùn nát đục ngầu
sen hồng vừa bước xuống
Dẫu tương lai cuống cuồng ảo tưởng
quay đầu, nghĩa là , Bờ
Dẫu bạo tàn bão thế kỷ chưa qua
niềm tin đắp phù sa mới
Dẫu cái chết từng giờ réo gọi
lưng trời một bóng trăng trôi
Anh bắt đầu làm những câu thơ gió thổi
buốt mắt người khắc khoải chong đêm
Anh bắt đầu làm những câu thơ không bóng tối
Scarlet áo xanh đêm biếc như ngày
Anh bắt đầu làm những câu thơ ban mai
mặt trời mọc lên từ đốm lửa
Đừng tưởng chỉ có ánh sáng từ lửa
tôi đã thấy
Ánh sáng chảy ra từ bàn tay thắp lửa
Trên bức tường xám ngắt thời gian
Chiếc lá cuối cùng neo sự sống
Giữa cái lạnh rát mặt đêm đông
Que diêm cuối cùng nuôi hơi ấm
Có những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực
Đâu trái thị thơm tho nào cũng Cô Tấm bước ra
Đã có nhiều con sâu cắn phá
Lởm chởm buồn vỏ thế kỷ chúng ta
Bay lên
Bay lên
Hỡi kiếp người nhọc nhằn bệnh tật kia ơi
Đừng tưởng chỉ có những vì sao mới làm nên bầu trời
Khi một vì sao rơi
ấy là lúc, cuộc đời
Mọc tinh khôi
Đóa hy vọng
Thơ bẩy đời lên và bẩy tôi lên
Áo em phơi Điểm Tựa
Tim em thắp lửa
Rộn ràng
Thơ
Cháy
QUÁ MỆT
Thiên đàng lộng gió
Người ta chiêm ngưỡng vết đinh Jesu 2000 năm chưa chán
Máu rỉ rả chưa chán
Nhiễu lên anh giọt cuồng nộ phục sinh
Chảy lên em bãi thăm thẳm đồng trinh
Nhắm mắt
Không bắt đầu cái chết
Mở mắt
Báo động từng ly biệt
Còn đui mù nào cho chúng ta ngày sau tận hiến
Sóng có biết không
Nếm giọt mồ hôi chê mặn
Biển có nghe không
Chạm vũng máu hồng than đắng
Bỏ qua chiến tranh bỏ qua bệnh tật bỏ qua an lành bỏ qua hòa bình
Bỏ qua tất tần tật những gì có thể
Đóa tình ban sơ em thắp nắng cong người
Hoảng hốt anh cắn ngón tay nhễ nhại dấu người
Hoang rỗng hốc mắt soi những sợi nơron mục ruỗng
Nơron không biết bắt chước chinh phụ ngóng chồng
Nơron tửng từng tưng làm thơ và nghêu ngao nhướng về địa ngục
Sớm rồi khuya
Nhẫn nhục
Anh rướn hoài rướn mãi không trôi ra khỏi xác phượng cằn
Bướm mỏng manh mây từ thưở Trang Tử trắng đen phù phép đất thành người
Nước không biết cách gột rửa vết xước trên cánh đồng chín trũng rạ ươn
Chỉ có mặt trời luôn nhớ lặn về phía hoàng hôn
Gieo lại một vì sao áy náy
Vậy mà,
Người ta tìm hoài kiếm mãi
Vậy mà,
Người ta chờ hoài ngóng mãi
Em không có tội
Hoang tàn tù hãm đẻ ra chúng ta quấn sẵn ngấn cổ tròn
Cây gạo mùa đông vục mặt vào sông không cháy nổi ngọn ấm
Tất cả khói
Tất cả gió
Biền biệt nẻo trăng tàn tạ rụng
Ăn nhờ ngủ đậu vòm lơ mơ cùng kiệt
Nơi u tối uẩn tình tôi không thật
Em quấn lá nho rơi ngang cái giật mình tỉnh giấc
Anh không thể nào quên
Như không thể nào quên chính bản thân mình
Em đừng ôm mùa thu chạy theo mùa đông nữa
Trái cấm hơ hớ mùa nhân tạo
Chúa Ba ngôi
Ngan ngát
Đứng
Nằm
Ngồi
ĐỨA BÉ
Dài quá
Đêm lắc lư tôi không yên
Cảm nhận rõ ràng thân xác mình chòng chành chiếc võng
Nghiêng ngã
Ngã nghiêng
Tâm hồn là đứa bé mút tay đòi mẹ
Có thể lật nhào bất cứ lúc nào
Dậy đi dậy đi tôi ơi
Dậy đi dậy đi những sợi gai sợi vải đan võng đan đời kia ơi
Khỏa lấp đói nghèo bằng niềm tin
Khỏa lấp nỗi buồn bằng hy vọng
Đứa bé biết khóc sau năm bảy lăm
Võng ấu thơ cộng hưởng nhịp ghe đưa
Những chiếc ghe nhỏ xíu liều lĩnh vượt biển
Những chiếc ghe chở giấc mộng thiên đường mang tên Mỹ
Mẹ chiu chắt sữa chuyến này chuyến nọ nuôi tôi và anh em tôi và ba tôi theo con sóng
Có những ngày nước mắt thay nước ngọt
Và, nước đái thay nước ngọt
Rồi, máu thay nước ngọt
Trăm cánh tay nhỏ xíu cấu cào vào niềm thương xót những bóng tàu lướt qua
Chiếc ghe nào cũng thờ Thánh giá và Đức Mẹ
Chúa treo lưng lửng trên mơ hồ mộng Mỹ
Xót xa mẹ ơi
Xót xa con ơi
Côn Đảo giam cầm đấng anh hùng cứu nước
Rồi Côn Đảo lại giam cầm lũ con bỏ nước
Tôi ở tù
Anh chị em tôi ở tù
Đứa bé ở tù
Khi chưa một lần hiểu rõ tự do là gì
Là gì
Là gì
Cộng sản khoan hồng thả ba về
Cộng sản bế con qua bờ đê gập ghềnh và cho thêm ký mì bột
Đứa bé khúc khích lần đầu tiên cảm nhận nỗi nhớ đất liền
Võng lại võng mẹ xé áo cột thành
Ba lại mơ giấc mơ vượt biển
Con sóng mang tên Mỹ lại cuốn nữa cuốn nữa nhịp đời con
Dài quá
Đêm hốc hác gió không yên
Tôi không ngủ lại mơ chuyện cũ
Chị ru em : à ơi ngoan ngủ em �
Chị đi mua quà ngoài chợ xa xôi
Chị ru em ối a quên mất ca dao rồi
Có đứa con nào nhớ nổi lời mẹ ru mình chứ
Mà, mẹ có ru chị không cũng không biết nữa
Thôi chị ru em bằng mấy câu nhạc sến mới nghe ngày hôm qua
Thôi đừng khóc nữa m�
Chị khóc theo bây giờ
Đứa bé tôi đứa bé chị tôi
Đứa bé ba tôi đứa bé mẹ tôi
Đứa bé ròng rã bấu tay vào sóng
Tám mươi lăm chị tôi cập bến Phi Luật Tân
Trại tỵ nạn
Thư gởi về viết toàn bằng chữ in
Sai chính tả
Chỉ có những giọt nước mắt vẹn nguyên nỗi buồn xa xứ
– Em ngủ còn hay mớ không em
Em ngủ còn đái dầm nữa không em
Em mớ em mớ suốt hai mươi năm chị ơi
Lẫm chẫm theo má đi nghe Nhà nước xét xử ba
– Vượt biên
Năm lần bảy lượt không hối cải
Rồi lại lỉnh kỉnh theo má đi thăm nuôi ba
Bảy tuổi
Em chưa vào lớp Một
Em mớ em mớ trên cái võng đứt khúc ba để lại
Không có giấc mơ nào thơm mùi Mỹ
Không có bàn tay đưa của mẹ
Không còn lời ru ca của chị
Đứa bé đái dầm cả cuộc đời
Ướt võng ướt áo
Ướt lúm đồng tiền thanh xuân chị
Ướt mây trắng bay qua tóc mẹ
Trên cánh đồng rơm rạ cuối mùa có những đứa trẻ bỏ trâu đi tìm diều
Mắt trẻ thơ luôn luôn đẹp
Những hạt bụi lỡ lạc vào, cũng đẹp
Tám mươi chín chị tôi gởi về 200 đô đầu tiên
Tờ giấy bạc in hình Washington
Bì thư dán tem Nữ thần tự do kiêu hãnh
Mẹ len lén vội vàng giấu dưới mái bếp
– Mẹ ơi sao lại giấu Washington và Nữ thần tự do trong bếp
Giấc mơ mang tên Mỹ là giấc mơ ăn cắp ?
Không có câu trả lời
Chỉ có nước mắt
Dài quá
Đêm co ro ngốn nghiến tôi không yên
Cái võng đứa bé nằm hôm nay là cái võng đắt tiền
Đổi bằng cả đời con gái chị nó lăn lộn với Tây với Tàu với Tuyết
Làm cu li làm gái điếm làm ăn cắp
Ai mà biết được
Cái võng đắt tiền câu ru đắt tiền
Chống chếnh đẻ ra nhiều giấc mơ đắt tiền
Bài thơ đầu tiên tôi đăng báo Kim Đồng
Ca ngợi anh bộ đội
Được nhuận bút mười lăm ngàn đồng
( Bằng một ngày công của người phụ hồ )
Và, một trận đòn
Ba tôi đỏ mặt tía tai
Mẹ tôi xám xanh tái ngắt
– mày theo Cộng sản ?
– con có biết Cộng sản là gì đâu
con yêu đất nước !
Bài thơ đầu tiên tôi đăng báo Kim Đồng
Lần đầu tiên tôi bỏ nhà ra ngủ ngoài đồng
Võng tháng sáu rơm thơm rạ ấm
Trăng mộc mạc thả diều
Lần đầu tiên giấc mơ không mốc không ẩm
Lần đầu tiên giấc mơ tự nhiên như nấm
Sau mưa
Sau mưa
Cỏ mượt mầm mớm sự sống
Tôi về nh�
Trồng giữa sân một cây hoa mặt trời
Chỉ vừa đủ chỗ một cây thôi
Cái võng tôi mênh mông dưới bóng cây mặt trời
Một bên hoa
Một bên mẹ
Thỉnh thoảng ba tôi ghé ngồi uống tr�
Vô vọng con đường đến Mỹ
Ba tôi thường đi nhà thờ từ bốn giờ sáng
Và trước mỗi giấc ngủ đều làm dấu bằng tay phải
Amen
Thư chị tôi vẫn nói nhớ nh�
Thư chị tôi vẫn hẹn về thăm nh�
Chữ đã tròn hơn và thêm nhiều tiếng Mỹ
Ba tôi không hiểu phải nhờ tôi đọc
Chỉ có những giọt nước mắt mãi mãi không cần phiên dịch
Dài quá
Đêm buông thả tối vào tôi không yên
Chỉ có tình yêu mãi mãi không cần phiên dịch
Em khóc gì chứ khóc làm gì chứ
Giấc mơ đổi dời nào cũng đầy lý do cũng đầy trắc ẩn
Lau nước mắt rồi bôi son thoa phấn
Õng a chân quê cho người ta lựa chọn
Mấy ngàn đô la và một cuộc đời định sẵn
Còn đêm này đong đưa võng anh
Mai kia mốt nọ đong đưa võng chân trời
Chân trời lẳng lơ chân người
Hai mươi hai tuổi tôi lại bật khóc trước giấc mơ mang tên ngoại quốc
Mối tình đầu vượt biển Đài Loan
Chóng vánh giấc mơ kiếp người
Nghe Trịnh Công Sơn lại thấy thương người
Thôi, không buồn em nữa
Thôi, không tìm em nữa
Thất vọng là cái bao đáng sợ
Bỏ chúng ta vào và cột chặt lại
Cột chặt lại và tùy ý vác đi lôi đi ném đi
Trơ trọi bầm nát ở một xó xỉnh nào đó
Của cuộc đời
Xó xỉnh của anh
Trong village biệt thự trong xe hơi trong lộng lẫy đèn màu
Xó xỉnh của em
Trong mù tối phòng trọ khu ổ chuột trong tan hoang xé lẻ cơm bình dân hè phố
Cũng chỉ là xó xỉnh mà thôi
Chúng ta mốc xì lên men
Ngày qua ngày sẽ có vài cái miệng ghé vào uống
Thất vọng say không say như rượu
Thất vọng say không say như ma túy
Thất vọng say không say như tiền
Thất vọng say không say như tình
Chưa nghe thấy có thiên tài nào mọc lên từ hy vọng
Chưa nghe thấy có kẻ hèn nào ngã gục vì thất vọng
Vì thiên tài là hy vọng
Nên không có hy vọng
Và kẻ hèn là thất vọng
Thì làm sao biết thất vọng
Mỗi ngày có thêm vài người điên
Vì tiền
Vì tình
Vì không gì cả
Nhận ra người điên, thì dễ
Nhận ra mình điên, lại khó
Những người điên thích cợt đùa những đứa bé
Chúng ta dành quá nhiều thời gian cho nỗi buồn
Dành quá nhiều thời gian cho mổ xẻ và lý luận
Em ơi có thấy gì không
Sau cuộc truy hoan đêm hôm qua
Anh ơi còn lại gì không
Bên lề những con đường nghèn nghẹt người và người
Không có con người
Chỉ có lau sậy mà thôi
Cái bao của chúng ta
Trôi ra biển sẽ nổi bồng bềnh
Là cái phao may mắn cho kẻ đắm tàu
Cái bao của chúng ta
Anh lại đem giấu riêng trong chật hẹp trí nhớ anh
Thêm một cái bao nữa tròng vào
Lăn lóc từ tay lên miệng rồi ngược xuống bao tử
Cái bao ấy ngày càng dày càng kín càng nặng
Biết đến bao giờ mới trôi ra biển
Biển nuốt chửng
Biển chỉ thích trò chơi tung hứng
Mỗi đợt sóng lùa cá bạc nhảy lên cao
Biết đến bao giờ mới trôi ra biển
Ngày càng có nhiều người muốn thả tro mình ra biển
Biển sẽ cạn
Đứa bé chỉ cho anh nhé
Trong cái bao ấy
Thất vọng và biển
Cả hai
Thõng thượt ký ức căng hai đầu võng cũ
Mặt trời hoa vẫn hoa
Mẹ không còn bóng mẹ
Ba tôi đã lâu không còn ghé uống tr�
Chúa mang tâm hồn và niềm tin của những con chiên ngoan đạo
Về trời
Xác thân bỏ lại
Dấu gạch nối dấu gạch nối dấu gạch nối chỉ một dấu gạch nối
Mồ côi mồ côi tôi ơi
Mồ côi mồ côi chị ơi
Cha đi xa lâu lắm mới về
Mỗi lần cha về nước mắt mẹ ra đi
Nước mắt con theo đi
Không gặp
Có những đêm Ba mươi không về nh�
Không tìm thấy lý do về nh�
Nhao nhác những đêm Ba mươi giao thừa pháo lén
Ngọc Hà đào đỏ Nguyễn Huệ mai vàng
Việt Nam không có chiến tranh
Việt Nam hiền lành
Việt Nam thanh bình
11 tháng 9 rúng động cả bầu trời
Cả loài người
Hoang tàn gạch nát và xác người và hoa trắng
Nấm mộ khổng lồ kia ơi đừng nuốt lấy chị tôi
Đừng nuốt lấy những đứa bé
Da trắng da vàng da đen da đỏ Công giáo Phật giáo Hồi giáo tóc dài tóc ngắn đầu trọc
Chúa nói : Nước trời là của người nghèo
Đứa bé nói : Thiên đường riêng của chúng tôi
Chỉ có tôi lâu lâu bước về nh�
Tặc lưỡi thương lũ chim bồ câu không ai chăm sóc bỏ đi dần
Bỏ đi dần
Ngày ngày tháng tháng năm năm
Vắng luôn những lá thư gởi từ ký ức
Con nước chảy xuôi tôi dại khờ chảy ngược
Luống hoa vỡ mùa mưa nắng lắc đầu
Lá khô hy vọng
Cỏ ùn ùn mọc lên
Cỏ bao giờ cũng bền bĩ hơn hoa
Dài quá
Đêm hổn hểnh người dưng tôi không yên
Trở mình
Thèm tiếng võng
Đã viết ngàn câu thơ đã ngủ mịt mù ngàn cơn mộng
Đã cửa đóng then cài đã lồng nhồng như nhộng
Đã im lặng hát ca đã huênh hoang gầm rống
Đã bay lên trời đã chui xuống cống
Ba mươi ba mươi ba mươi
Đang sống hay đang chết
Tuổi trẻ của chúng ta
Những cái đầu đang chúi về phía trước của chúng ta
Mất cân bằng vì phải mang thêm mặt nạ
Tưởng như lúc nào cũng có thể ngã
Chưa ngã
Vì không còn chỗ trống để ngã
Ba mươi ba mươi ba mươi
Đứa bé thôi giả vờ ngạc nhiên
Mỗi buổi sáng lởm chởm gương soi râu mọc
Đêm qua râu đã mọc
Chưa bao giờ râu quên mọc
Lén lút
Cặn tối ấy luôn sinh sôi trong góc khuất con người
Ba mươi ba mươi ba mươi
Võng tôi còn một bên níu hoa mặt trời
Bên kia phất phơ xơ xác chim không về
Em làm tổ chi võng tôi em ơi
Em làm tổ gì võng tôi em ơi
Hạnh phúc cuống cuồng như rơm
Muộn phiền cuống cuồng như lửa
Có nặng nề và đau buồn đến mấy
Em ơi, đừng thả
Xuống hồ
Một chiếc lá khô
Lá khô không thể làm con tàu
Cũng không thể làm phao
Em đứng đầu gió ghì tóc bão thương cánh buồm tả tơi
Gãy đổ
Chìm dần chìm dần
Giấc mơ tượng hình cô độc loài cá kiếm
Ngày hôm qua không trở lại
Mùa xanh xưa hồ hởi sóng cầm tay
Con sóng thùng thình tung áo muốt như mây
Có bao giờ trở lại
Hai bàn chân xót hoang ca cỏ dại
Mấy vạt ngồi đất non phù sa nhảy
Năm ngón tay nụ hồng thon thót hái
Có bao giờ trở lại
Mưa long lanh mắt mèo lóng lánh
Manteau che không kín một thời mỏng mảnh
Lạnh mênh mông người người mông mênh lạnh
Có bao giờ trở lại
Hạnh phúc giới hạn
Tình yêu không giới hạn
Đừng tưởng chỉ có loài răng nhọn nuôi bản năng gặm nhấm
Em ơi, đừng cắn
Trí nhớ mòn như hồ
Cong một chiếc lá khô
Bản năng là chiếc váy màu lưng lửng
Tưởng tượng
Khát khao
Chịu đựng
Căng cứng
Vỡ vụn
Giấc mơ là chiếc thang
Không bắc lên trời
Hớ hênh bắc qua vực thẳm
Rất có thể con không về tới đích
Cuộc chơi nào cũng có thắng và thua
Những mộng ước đầu đời nay chính con bội ước
Hai bàn tay đói khát
Hai bàn chân mỏi mệt
Mẹ ơi mẹ đời con giờ đổ nát
Như mái nhà xa xưa ấy ba đi
Mẹ mòn mỏi thân chim xây tổ ấm
Rơm rác loài người vấy bẩn dấu chim di
Tôi đem tàn tích giấc mơ ba tôi vào đời
Chắp nối mảnh này mảnh kia dán bằng tình yêu ba mươi tuổi râu mọc
Dạy con mình đi tìm lại những điều mình đã mất
Dạy con mình đi ngược đường dốc
Thấy có ai bỏ rơi giấc mơ phải khom lưng cúi nhặt
Dạy con mình đớn đau không được khóc
Nước mắt không tưới xanh số phận bao giờ
Dạy con mình biết dại khờ
Yêu cả những người không thể nào yêu được
Tìm đèo cao tìm vực sâu mà bước
Dài quá
Dài quá
Đứa bé con tôi bảo : ba nói dài quá
Nếu muốn cuộc đời mình kéo dài hơn
Cứ làm cho nó u buồn
Trịnh Sơn