Hái vào lòng câu vọng cổ mồ côi -Trần Minh Tạo

VTH – Tôi biết Trần Minh Tạo trên trang Vnweblogs. Đọc thơ anh tôi lạc vào mênh mang  sông nước  với chất trữ tình da diết đặc trưng của vùng Đồng bằng Nam bộ lan tỏa từng nhịp thơ, con chữ. Vuthanhhoa.net giới thiệu cùng bạn đọc chùm thơ trích từ blog của anh:

Nhà thơ Trần Minh Tạo

Trần Minh Tạo sinh ngày 13/4/1959 tại xã Tân Qui Tây, thị xã Sa Đéc, Đồng Tháp. Bộ đội thời chiến tranh bảo vệ biên giới Tây Nam và phía Bắc. Nơi ở hiện nay: 87 Hồ Tùng Mậu, An Hòa, thị xã Sa Đéc, Đồng Tháp.

– Không thuộc Hội VHNT nào

– Giải thưởng: Giải 3 và KK cuộc thi thơ Đồng Tháp mở rộng (2006), Giải KK cuộc thi thơ Đồng bằng Sông Cửu Long (2006), Tặng thưởng về thơ Tạp chí VN Quân Đội (2006) Giải B Giải Thưởng Văn học Nghệ thuật Nguyễn Quang Diêu về Thơ lần thứ II năm 2011 do UBND tỉnh Đồng Tháp trao tặng.

– Có tác phẩm thơ in trên các tạp chí Quân đội, tuần báo Văn nghệ TW, Thanh niên cuối tuần, SGK văn học Đồng Tháp, tuyển tập 100 năm văn học Đồng Tháp  và nhiều báo văn nghệ thuộc vùng Nam kỳ lục tỉnh cũ…

 

Vạt nắng quái đang vơi
“em bỏ anh một mình giữa ngọc ngà kỷ niệm
nhặt từng phiến cô đơn chẳng biết ném nơi nào”

rơi vào lòng anh cơn gió thoảng qua phòng
gió bay đi còn em thì ở lại
hết say đắm dại khờ tới nồng nàn ngu ngơ mãi
người khóc thật thà kẻ ngấn lệ rưng rưng

từng lớp sóng nhớ thương chồm vỗ mãi không ngừng
bãi vắng
xuồng khuya
đời mòn
dốc lỡ
neo ngẩn ngơ vào nụ cười em ngày đầu gặp gỡ
ôm lấy mắt em nhìn lội mãi giữa bão giông

sáng cuối tuần ngồi với dòng sông
cỏ đôi bờ nở mấy chùm hoa tím
em bỏ anh một mình giữa ngọc ngà kỷ niệm
nhặt từng phiến cô đơn chẳng biết ném nơi nào

có con bướm buồn hết thấp lại bay cao
đậu xuống ngực em xõa quanh vòm tóc rối
hương da thịt cứ hồn nhiên thú tội
em sợ tội thiệt tình nên bỏ trốn khỏi chính em

gói bao vui buồn ngày cũ mở ra xem
chiều đóng kín đôi tay tròn quấn quýt
màu yêu đương trĩu từng chùm trẻ nít
anh buộc níu cuối trời vạt nắng quái đang vơi

Bầy ngựa già và vạt bình nguyên cỏ úa

luồng gió đi rong từ phía chân trời thổi bay em vào tôi
mang theo quầng tóc xõa
rải xuống giấc ngủ thường đến lúc giữa khuya một bình nguyên xanh cỏ
gọi bầy ngựa già thức giấc rủ nhau gõ cửa căn phòng nằm đắp chăn trên đồi cao

có ngọn nến bên trong đang thắp lên ngọn lửa yêu đương rực cháy không màu
cài lên tường rêu nửa vầng trăng thiếu phụ
ngồi bên phím đàn mười ngón tay em gõ lại bài tình ca ngày cũ
đặt lên thềm đá tim tôi cốc rượu ủ men nồng

bầy ngựa già chết chìm giữa tinh khôi ngọt ngào biêng biếc mắt em trong
thấy mình biến thành vầng mây trắng
trôi mãi giữa vạt chiều thêu lụa nắng
phơi ánh trăng ngà thăm thẳm đầy tròn lên đôi bầu vú em thơm

quay gót trở về tôi chui nỗi buồn vào chất ngất rạ rơm
gặm mãi trong tim bài tình ca vàng úa
bầy ngựa già kéo nhau lang thang trên bình nguyên rợp lửa
khát mãi giữa trời vạt cỏ biếc phía trong nhau

Xem bóng đá trên màn hình nhỏ

mùa hạ xốn xang phượng đỏ ngập trời
màn ảnh nhỏ mình ta xem đá bóng
hai phía cổ động viên phèng la chiêng trống
cầu môn bên nào cũng nhấp nhỏm không yên

trái bóng dọc ngang loang loáng những đường chuyền
bén lạnh như gươm
nhọn dài như giáo
không pháo tượng mã xe
chẳng giáp bào trụ mão
bao chiến tướng tưng bừng xáp trận giao tranh

quần hùng ngửa nghiêng
trái bóng cứ lăn nhanh
trái bóng ôm theo bao vui buồn khát vọng
ta nửa đời rượt đuổi theo trái bóng
lắm lúc giật mình nhận ra bóng đuổi rượt ta!

chưa hết hiệp người sân cỏ chẳng được ra
thôi thì đá cho trọn đời cầu thủ
thủng lưới của nhau để riêng mình làm chủ
được mất khóc cười vinh nhục :một trò chơi!

Sa Đéc-Đồng Tháp mùa Euro năm 1996
Tháng 6 ngày 15

Đôi mắt

có dòng sông hun hút trong mắt em
chảy ra từ những nụ hôn giữa bao ngày chưa từng gặp
nước xanh thẳm cây đôi bờ thẳng tắp
sóng gọi hồn anh ngụp chết giữa môi cười

nhốt cả tình em vào áng mây trời
thả về anh từng vạt chiều khói tỏa
hàng cau đứng rơi hương buồn theo gió
chìm xuống bầu ngực em tròn tim thiếu phụ đầy trăng

tóc nhòa rũ không lời trên gối nệm nhàu nhăn
vòng tay ấm rối từng hơi thở nhẹ
dòng sông chảy qua vũng đời khe khẽ
gửi lại thiên thu lên da thịt em mềm

quanh lửa hồng trốn một mảnh trời đêm
giữa nơi ấy có vầng trăng xẻ nửa
một đem mắc ngập ngừng bên bậu cửa
một treo giữa trời ngập úa nỗi thương nhau

Sa Đéc-Đồng Tháp 12/9/2011

VẠT ĐẤT CÀY THƠ ẤU

“cây lúa oằn lưng gánh bao giọt mồ hôi ướt dải khăn rằn chát mặn
hạt gạo đong đi không múc được máu xương về”

tuổi thơ tôi bò ra từ rơm rạ ruộng đồng
có con dế lửa dế than thả tiếng gáy cánh diều bay lên từ vạt đất cày lật phơi gốc rạ
có con rạch lục bình chở nặng phù sa ủ hồn lên ruộng mạ
nuôi cây lúa oằn bông trĩu hạt nồng thơm dẽo ngọt trắng ngần

tuổi thơ tôi bước ra từ câu ca dao râm mát góc sân
chim khai hội đón chiều về ríu rít
hương bưởi hương cau theo lọn gió tóc thề thổi ra từ cổ tích
nhà lưa thưa sông rạch cuộn quanh vườn

tuổi thơ tôi mặt trời mọc lên trên những khóm hoa dang tay ôm nhựa nắng bên đường
bướm lượn cánh chập chùng bao điệu múa
xuồng khuấy dầm chạm vào lưng tiếng võng đu đưa kẽo kẹt đất trời ai ầu ơ rải lụa
con cá giật mình còn ngậm câu vọng cổ nhảy lên khoang

tuổi thơ tôi có con cá lìm kìm rỉa mãi vào chân giữa bến nước màu trăng nạm bạc thếp vàng
con chuồn chuồn đậu vào giấc mơ cô Tấm
đỏ mắt phù sa sông rạch trôi xuôi một dòng vào chiến trận
bỏ lại con trâu buồn nằm nhai vạt nắng khô

nhai những bờ kênh mồ nối tiếp mồ
mạ úp mặt lên đồng phơi úa xác
bom xé vụn câu ca dao trôi dạt
xe tăng nghiến vùi con dế lửa dế than

tuổi thơ tôi lau sậy trắng đầu phơ phất dải khăn tang
đồng rát mặt mương rạch nằm thở nắng
cây lúa oằn lưng gánh bao giọt mồ hôi ướt dải khăn rằn chát mặn
hạt gạo đong đi không múc được máu xương về

tuổi thơ tôi có con vịt chết chìm trôi trên bến sông quê
mảnh mo cau còng queo dáng mẹ
cây cầu tre lắc lẻo gập ghềnh bắc qua đôi bờ trai trẻ
bên lỡ bên bồi khoắc khoải câu hò nằm khuyết trọn một thời yêu

tuổi thơ tôi có vạt nắng rơi nghiêng vỡ vào tiếng sóng ai ru con bìm bịp gọi chiều
mặt trời úp mặt vào lưng cánh đồng làng cõng con đê dài loang lỗ máu
đâu còn nữa vệt lìm kìm cắn vào tiếng võng ầu ơ đêm hò lơ giả gạo
vẫn đau hoài từng nhịp chày buông năm tháng xuống tim tôi

hái vào lòng câu vọng cổ mồ côi
bơi nỗi nhớ giữa dòng đời biếng chảy
lũ dế lửa dế than không còn thả cánh diều phấp phới bay vào tiếng gáy
tôi lặn ngụp một mình mò mãi vạt đất cày phơi gốc rạ tuổi thơ tôi…

SaĐéc Đồng Tháp mùa nước đỏ phù sa năm 2009.

Mùa nắng chuồn chuồn
“tôi bánh mứt giao thừa nhang khói rạ rơm tôi”

trời nõn nà đôi chân thiếu nữ dậy thì trầm ngâm
con chuồn chuồn dang đôi cánh mỏng
đậu im trên sợi dây kẽm gai ký ức
cắn vào rốn tuổi thơ tôi những vệt nắng miểng sành

thiếu nữ phủ voan phơi trần da thịt lên thảm cỏ non xanh
vết khứa nằm thao thức
nhành mai vàng nở nghiêng nụ cười chuồn chuồn xuống đôi bầu vú yên bình nơi ngực
rỉ sét nỗi buồn đau đáu đất nâu

mùa nắng chuồn chuồn bay ra từ hương cau
tôi mơ giấc ngủ dòng sông giữa lòa nhòa tóc xõa
đem bán ve chai tiếng nồi bánh tét đêm ba mươi ùn ục sôi bên bập bùng lửa đỏ
dừng gánh bùi ngùi chẳng có ai mua

mùa nắng chuồn chuồn vẳng lại mõ chuông xưa
đậu lặng lẽ trên thềm sân rải quanh vài chiếc lá
gói lại nơi lòng câu ca dao đang trườn qua ruộng mạ
tôi bánh mứt giao thừa nhang khói rạ rơm tôi…

SA ĐÉC – ĐỒNG THÁP
2006

Trần Minh Tạo

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu