VTH – Không to tát, cầu kỳ chạy theo thời thượng, thơ Trần Bích Hường nhỏ nhẹ, rủ rỉ tràn đầy nữ tính như cơn mưa đầu thu mà thấm dần, thấm ướt người đọc tự lúc nào. Những con chữ giản dị, tự nhiên ít sử dụng kỹ xảo ấy lại làm nên một phong cách Trần Bích Hường riêng biệt khó lẫn với những giọng thơ vẫn đang loay hoay chạy đua với cách tân, cách điệu. Sáng chủ nhật, vuthanhhoa.net giới thiệu chùm thơ của nhà thơ Trần Bích Hường vơi bạn yêu thơ:
- Trần Bích Hường sinh năm 1970 tại Hà Nội, hiện sống và công tác tại Vũng Tàu. Đã in thơ trong các tuyển tập và trên các báo.
Nhà thơ Trần Bích Hường
TRĂNG KHUYẾT
Em giấu đi nửa hồn yêu vời vợi
Để đêm mơ ta thổn thức tìm về
Muốn ôm trọn cả đôi vành khuyết nửa
Mà rụt rè bẽn lẽn cả hồn thơ.
Em giấu đi tấm chân tình nồng đượm
Ta khạo khờ buông bỏ chút tình thâm
Ngày trở lại một mình ta lặng bước
Chiều không em nghe giá buốt âm thầm.
Phải chăng ta chưa tròn lời ước hẹn
Như nửa trăng còn khuất phía địa đàng
Mặc ngọn sóng phía xa bờ lơ đễnh
Đẩy thuyền tình về nơi ấy … mênh mang…
Biển đêm nay sao êm đềm đến thế
Vầng trăng khuya cũng chẳng khuyết nửa vành
Ta lặng thầm gối lên miền mộng mị
Giấc mơ sầu chợt len lén vây quanh…
12.6.2019
TỰ RU
Còn chút buồn
xin gửi tới mênh mông
Khi sỏi đá vẫn ấm nồng dấu tích
Vết chân quen chưa lạc vào cô tịch
Đẩy ân tình trước bờ vực lãng quên.
Còn chút tình…
xin giữ lại riêng em
Ngăn kí ức đừng ướt mềm sương lạnh
Nếu một mai rêu phủ màu trầm tích
Vẫn giữ nguyên mảng hơi ấm hôm nào…
Em hẳn còn một miền nhớ khát khao
Vo tròn lại, thả trôi vào biển khát
Chút niềm tin sóng vô tình xô nát
Xin trở về như bờ cát … lặng yên…
Còn chút hiền xin gửi giấc cô miên
Để vầng trăng lại triền miên ru giấc
Còn chút thương giữ cho mình thật chắc
Để mai này không quặn thắt khi xa…
4.5.19
NHỚ MẸ
Mẹ à
Cây bưởi mùa này chẳng biết có trổ hoa
con đã đi xa… quên rồi hương mùa cũ
niềm yêu mẹ trong con dù thắp lửa
có đủ hong khô mồ hôi mẹ dãi dàu?
Con muốn được gối đầu lên cánh tay mẹ thương yêu
bao nhọc nhằn chợt qua như cơn gió
nếp nhà tranh vẫn còn nguyên nơi đó
chỉ riêng mẹ ra đi theo con gió lạc đường
Con muốn được trở về góc vườn nhỏ thân thương
Để được thấy bóng mẹ ngồi lặng lẽ
Nhưng xa rồi vườn xưa giờ quạnh quẽ
Thu trở về mang lá trút đi theo
Lá xác xao vàng vọt áng thu chiều
Theo gió mưa về miền cát bụi
Nhìn lá rơi lòng con chợt tủi
Lá cũng chỉ rơi khi lá đã úa vàng
Tình yêu con trong mẹ vẫn mênh mang
Tóc vẫn xanh… nồng nàn hương bưởi
Con nghe lòng xót xa thầm hỏi
Nơi ấy mẹ về hoa Bưởi có đơm bông?
Con nhói lòng thương mẹ những chiều đông
Giá buốt kia có làm người cô lẻ
Văng vẳng đâu đây lời ru khe khẽ
“…Hoa Cải về trời… Ở lại nhé rau răm… ”
Viết cho ngày của mẹ
LỖI HẸN THÁNG 5
Thêm một lần lỗi hẹn với tháng năm
Trăng đến rằm có bao giờ khuyết nửa
Chỉ mình ta là chẳng nguyên lời hứa
Biết bao lần lỗi hẹn với tháng năm…
Thêm một lần vòng tay cứ băn khoăn
Nửa nắm chặt nửa buông lơi bối rối
Tại ngọn sóng ngàn năm kia nông nổi
Bến mãi chờ… mà cứ rong ruổi khơi xa
Tháng năm này phượng lại trổ màu hoa
Cánh bằng lăng khép tà e ấp tím
Xin gửi chút nỗi lòng ta bịn rịn
Vào tâm tư sâu kín chỉ riêng mình.
Trách thời gian dang dở khúc tự tình
Ta lỗi hẹn… ừ là ta lỗi hẹn
Như lòng người chưa bao giờ bất biến
Nên vô tình xui khiến tháng năm đau.
Tháng bảy ngâu về chưa nhỉ
Mà sao phố đã loang màu
Ai vẽ vào chiều nỗi nhớ
Để lòng thoảng chút niềm đau?
Chiều nay ngâu về qua ngõ
Thương người đất lạnh phủ vai
Trái tim rung lời nức nở
Cùng cơn đau nhói lan dài…
18.7.19 (Nhớ mẹ & em)
TRẦN BICH HƯỜNG