VTH – Lần này thì dịu dàng, “ngoan lành”, Trương Công Tưởng luôn cố gắng thể hiện những góc nhìn khác, những cảm xúc khác và cả những nỗi buồn khác… Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ anh mới gửi vuthanhhoa.net:
>> Em rên rỉ dưới vòm trời của anh – Trương Công Tưởng
TỰ DƯNG
Tự dưng thấy
đời như là tia chớp
chói sáng lên giữa một vũng buồn buồn
Tự dưng nhớ
người chưa từng quen biết
chỉ nửa chừng như đáy nước trăng soi
Tự dưng hỏi
mình có còn như trước
nửa thương yêu lãng đãng khói mây trời
Tự dưng khóc
giữa một vùng u tối
khuôn mặt mình bỗng chốc hóa rong rêu
Tự dưng đời
là những đêm quán trọ
Khách qua đường trú lại một đêm sương
ĐỪNG HÁT TÌNH CA NỮA
Tôi bảo mình đừng hát tình ca nữa
chỉ mọc thêm những nỗi buồn không tên
Tôi bảo mình đừng nhớ nữa
Những điều rất đáng để quên
Cuộc sống này đôi khi vô tình như chiếc lá
Tôi bảo mình đừng nghĩ về phố xá
một góc ngã tư nào đèn xanh đỏ nhiều màu
Tôi bảo mình không đau
nhưng mỗi đêm tim vẫn cứ nhói lên nơi lồng ngực
Có đôi lần đứng bên bờ vực
Hỏi nụ cười nào níu giữ bước chân
Áp tai nằm nghe mùi héo úa phân trần
Đôi mắt vẫn xa xăm trong từng chiều ý niệm
Gió đã thổi cơn đau nào tắt lịm
Mưa đã dập đam mê nào theo dấu vết phân ly
Đừng hỏi nữa ta có cần chi
Nụ cười em đêm qua giờ đã thành dĩ vãng
Tôi bảo mình đừng hát tình ca nữa
Cứ để tim mình như chiếc lá vô tình rơi trong chiều Thu lãng đãng
Cuộc sống này
đôi khi gắng nhớ để được quên…
HOEN…
ta đi đâu loanh quanh
chiều về ngồi trên mộ gió
cánh biển rong chơi
quên dấu mặt trời
em hát bài ca con ong chúa
mật ngọt quyện tim đau
một đời sân si
quên mất tìm nhau
mồ hôi trên tóc mai mằn mặn
hoa nở từ cỏ
úa nhàu tương tư
ta hỏi mặt trời hỏi núi hỏi sông :
khi nào người quay về?
tìm…
dấu chân trên cát
gió cuốn sóng xô
tháng năm trôi dạt
tôi ngã vào tôi
chát đắng
một đời
TRÔI VÀO ĐÊM KIỆT QUỆ
Đêm nở ra bài thơ đầy thương tích
Chỉ vì em ngập ngụa giữa nỗi buồn
Làm sao vớt chút dư hương mùa cũ
Tôi rã rời bóng tối rủ tôi đi
Tôi qua giữa những cánh đồng gió hát
Những bình minh và bóng tối mịt mờ
Giữa khu rừng tầng tầng niềm ẩn uất
Giữa mặt người trong nham nhở cơn mơ
Em cứu rỗi mùa con tim ngoan đạo
Khúc lạc loài ai hát giống người điên
Tôi tru lên từ trong cơn nguy khốn
Trôi vào đêm kiệt quệ đến vô cùng
TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG