VTH – Ký ức và hiện tại vẫn lấp lánh và cháy trong những câu thơ của nhà thơ Vương Cường. Mời bạn đọc chùm thơ anh vừa gửi vuthanhhoa.net:
>> Tôi đi với chiều, bao nhiêu là gió – Vương Cường
NGƯỜI NUÔI CHIM
Ngày cuốn gió
Đêm sắp lột hết vỏ
Lộ dần mặt trời non
Ông như chiếc đồng hồ
Thay nước thay mồi
Ve vuốt kẻ cưng yêu bằng ánh mắt
Chú chim nhỏ cánh không cần bay nữa
Chân cũng không phải bới tìm
Được quyền chê nước uống thức ăn
Xù lông cổ cong vòm
Ứa ra tiếng
Hót !
Người nuôi chim khề khà môi rượu
Cười hà hà như tung vó trên sông
Tiếng hát của tù nhân
Tiếng cười của cai ngục
Nhào thành tiếng mưa đau
Người nuôi chim không biết…
KHI TÔI CẦM TAY EM
Tôi lấy lửa giữa hừng đông
ngọn tre khum khum quét tiếng chích choè
sau đỉnh núi mặt trời thức dậy.
Tôi lấy lửa trong tiếng gà gáy
qua kẽ hở phên con lươn
tôi lấy lửa, từ nùi rơm
của bà hàng xóm.
Tôi lấy lửa giữa chiều đông
rét rụng ngón chân
mẹ lội bùn, xuống cấy.
Tôi lấy lửa từ cây đuốc sống đang chạy
từ cầu vồng đồng đội vắt qua thép gai.
Tôi lấy lửa từ trong lặng im
bao diêm đặt trên bàn
bật lửa nằm trong túi áo…
Ấy là khi tôi cầm tay em
tôi cầm ngọn lửa…
CƠN GIÔNG
Thiếu phụ ôm đứa con nhỏ
chạy vào nhà tôi.
Hoàng hôn trốn vào cơn giông vật vã
tôi ghép lại những mảnh vỡ.
Những câu thơ lăn trên gò má
thiếu phụ nhìn tôi, một khu rừng cháy.
Hốt hoảng bế con chạy ngược cơn mưa
mưa xoá đi kỷ niệm đang chạy.
Nhưng
những khu rừng cháy
những bãi bom
những câu thơ bị thương
lấp lánh
lăn
lăn
cơn giông không xóa được…
CÕNG BẠN ĐI CHƠI
Nằm giữa rừng sâu không tên
hay dưới đáy sông Thạch Hãn
úp mặt vào bùn
mày nhìn thấy gì đâu
đôi chân đứt lìa mấy đoạn
mày có đi được đâu.
Đêm đêm trăng lạc giọng trước hiên nhà
gió dật đùng đùng trong cơn điên dại
cái miệng mày bê bết máu
tao có ngủ được đâu.
Thức cõng mày đi mấy vòng cho đã
mày hăm hở đến nhà người yêu
gặp bà già nhăn nheo, tóc bạc
trong đáy mắt có vài vết sẹo
vết sẹo nước mắt bào không khô.
Mày nhảy chân chim chạy ùa tìm mẹ
cả bố mẹ mày đã ra gò mả
hai nắm đất lặng im
hai nắm đất một thời biết khóc
đêm đêm thả nước mắt vào mưa
thả cười vào gió
thả mong chờ vào hư vô.
Mày chạy vào bàn thờ thắp hương
lại gặp mình ngồi cười sau nải chuối.
Thôi mày về đi
cái thằng hai mươi tuổi
tao thương mày
mày chẳng biết thương tao…
NHỮNG CON MA LÀNG
Con chó trắng
đội nón cời, chống gậy
lưỡi đỏ lòm, chấm đất
đi hai chân lầm lẫm trên đường quê.
Có thể bất ngờ
từ trong hõm tối
có thể bất ngờ
dưới gậm giường ta.
Dân làng tôi trong ký ức đầy ma
những con ma cùng tuổi với làng
những con ma người xưa gửi lại
mùa đông bờ tre rợn gió
mùa hè trăng trải cô đơn.
Dân làng tôi ai cũng từng đái dầm
ai cũng từng trùm chăn kín mặt
nhưng ai cũng mang theo
những con ma làng
sống động hồn ký ức
sống động hồn làng trên mọi miền đất nước…
Trời làng giờ vút xanh
đường làng rộng, nhà cao
không tìm ra mái rạ
không ngọn khói lam chiều
đường dây điện chạy dài
khu công nghiệp miệt mài nhả khói…
Những con ma làng đi mất
tôi ngẩn ngơ đứng giữa tim làng…
VƯƠNG CƯỜNG