ném xác nụ cười
linh hồn òa khóc
tấm áo mùa thu đánh mất
heo may chẳng thể hồi sinh
những mảnh vỡ tan tành
anh gắn vụng về rời rạc
con búp bê vô hồn ngơ ngác
trơ khấc nỗi buồn
con đường lởm chởm đau
anh đi
em đi
đi đi đi đi
không ngoảnh lại
kí ức trôi về âm bản
luân hồi nối mạng
thức ngộ một hoang hồn
5.5.2014
Vũ Thanh Hoa
Gần đây, Vũ Thanh Hoa giới thiệu nhiều bài thơ mới của chị. Có cảm giác, vấn đề đề tài, ngôn ngữ – cái cốt lõi (theo tôi nghĩ, tạo nên cốt hồn và tầm vóc một tiếng thơ) còn nhiều sự lặp lại. Những “kín mít khẩu trang”, “bịt mặt”,”ngác ngơ”,”âm bản”, và nhiều nữa, sử dụng để diễn đạt một đôi lần thì có thể gợi, trong nhiều bài thơ khác nhau thì có gì đó lập lại và chật chội chăng. Tất nhiên, sau “đóa thảo thi ” CUỐI NĂM DỌN NHÀ (tôi mượn chữ nghĩa tuyệt luân của thi sĩ Hoàng Quý trong: “Một lối đi mang tên Vũ Thanh Hoa”), tôi nghĩ, khá nhiều bạn đọc, và riêng tôi, vẫn chờ đợi những “đóa thảo thi” bừng nở, tươi mới, lung linh và ấn tượng trên con đường thi ca của chị.
Chỉ là thiển nghĩ cá nhân. Mong không phiền trách!
Tôi cũng đã đọc những trang chữ tuyệt vời của thi sĩ Hoàng Quý viết về một chặng đường thơ của nữ sĩ Vũ Thanh Hoa trong chân dung – phê bình “Một lối đi mang tên Vũ Thanh Hoa”. Tôi nghĩ rằng, bài viết ngiêm cẩn, kĩ lưỡng, thân ái và uyển chuyển của nhà thơ đáng kính Hoàng Quý ít nhiều thôi thúc nữ sĩ viết say hơn, lao động nhiều hơn, chị trình làng liên tiếp các sáng tác mới là minh chứng. Tuy nhiên, tôi tán đồng lời chân thành của Vĩnh Hà. Tôi mạo muội nhắc ý của người thi sĩ lừng danh họ Hoàng, đại ý, trên dòng thi giang nhiều bất trắc (nếu không nhớ sai, ông nhắc rằng) nữ sĩ đáng yêu đã bắc nhịp khởi đi cho cây cầu mới mẻ mang tên Vũ Thanh Hoa. Và trong khúc vĩ thanh uyển chuyển cực hay, ông khảng định “Cuối năm dọn nhà” là đóa thảo thi đẹp nhất của chặng đầu ấy.
Vậy thì, chúng ta tin VTH cho đăng com của Vĩnh Hà, cũng có nghĩa là tiếp nhận những góp ý rất thân ái từ người yêu mến thơ chị , và, thêm tôi nữa, luôn yêu tin một tiếng thơ dám xả thân, để chờ đợi.