Tôi biết anh Thuận Nghĩa từ khi anh lập Blog trên Vnweblog cũng khá khá lâu rồi. Đọc những Entry đầu tiên, đã mường tượng ra đây là một người độc đáo. Anh hội tụ nhiều thứ: chất lãng tử, chất thâm nho, sự nổi loạn và cả nỗi đau ẩn sau cái vẻ hài hước trước tiên cho chính bản thân mình…Anh “nhiều nghề và nhiều tài” và hình như làm cái gì cũng “tới bến”, he he. Trên Blog, người ta gọi anh: Thầy Lang, Nhà thơ, Nhà văn, Nhà phê bình, thiết kế Mỹ thuật… Có người khen chân tình, có người khen lấy lệ để anh qua họ… khen lại và có người nói xấu, người bới móc…đủ cả. Nhưng anh vẫn thế, luôn bất ngờ và “tinh quái” đến phát sợ! Wink
Tôi hân hạnh được anh tặng một bài thơ rất thú vị, và với tôi, anh luôn đơn giản như tôi vẫn gọi: Anh Hai. Cám ơn anh Hai thật nhiều.
“ĐÃ NƯ”..(Lục Bát- tặng VTH)
“đã nư” là một phương ngữ miền Trung, chỉ sự thống khoái khi chứng nghiệm được “quả vị” của một thứ cảm xúc gì đó. Tôi xa quê đã lâu, có lẽ gần ba bốn chục năm nay chưa nghe lại từ này. Hôm nay có cô Em Gái, còm vào nhà cái từ này, thấy thật gợi nhớ quê nhà, nên tức cảnh làm nên bài lục bát này:
ĐÃ NƯ
thân tặng VTH
đời chừ thiếu cái nư nư
nên khi muốn “đã” cũng từ từ thôi
“đã nư” là quắt cần rồi
phiêu phiêu nghiêng giữa đất trời mà rêm
đời chừ thiếu cái “đã thèm”
thiếu huôn “đã chận” thiếu “tòm tèm” thơ
đành thôi đợi cái bất ngờ
mà nưng nựng lạ mà chờ chờ quen
đôi khi cũng muốn kiêng khem
phím ưng ức chữ ngón chèn chèn câu
đành thôi đứng phía chân cầu
lắng nghe quan họ têm trầu phượng loan*
đành thôi ngóng phía đầu làng
úp sông quê rữa những vàng vỏ nhau**
dù không bông bí nụ bầu
chớ nên dậu đổ để nhàu bìm leo
ấy là cũng cột cũng kèo
cũng rơm rạ mái cũng treo chạn buồn
đã nư với một chiều tuôn
hạt đau có nẫy cội nguồn xưa không
cớ sao thắt nút bòng bong
người qua Bãi Trước, kẻ vòng Bãi Sau?***
Thuận Nghĩa
14.8.2010
(Xem tại Blog Thuận Nghĩa)
Chú thích:
* Làng Quan Họ Quê Tôi
** Khúc Hát Sông Quê
***Nỗi Nhớ Biển Dầu