Thơ Vũ Thanh Hoa trên tạp chí Nhà Văn

VTH – Tạp chí Nhà Văn vừa đăng chùm thơ VTH tại đây. Chia sẻ lại cùng bạn yêu thơ:

Lời cầu hôn đêm qua

trong giấc mơ đêm qua
tôi cầu hôn

một người hoàn mỹ
một người tri kỉ
một người bao dung
một người thành thật
một người khuyết tật

tôi khép cánh cửa sóng
chui vào chăn yên bình
nằm xuống chiếc gối mặc định
bàn tay phải nắm bàn tay trái
độc diễn hành trình thế thân

trong giấc mơ đêm qua
tôi cầu hôn tôi

tôi kết một chiếc nhẫn
đeo vào ngón tay mình
tôi nói: “đồng ý”

tôi biết
cuộc hôn nhân này không bao giờ li dị.

28.4.2010

Phố thở

mở cửa ngày
sáng nghe phố thở
những bàn chân len chen bước
những bánh xe quay vòng
quay vòng

những mặt người kín mít khẩu trang
tay đeo găng
đầu bảo hiểm

tiếng còi xe xé thượng tầng khí quyển
chuông điện thoại thăng trầm
thăng trầm

em lẫn vào thế giới mộng du
múa theo điệu valse của nộm
cười nụ kỹ thuật số
phát âm lập trình
lập trình

rót nắng ngập đáy ly ngày
ngày rơi
đáy rỗng

trả khói bụi về màn hình computer trắng
đêm nghe phố thở
em lạc trong giấc mơ anh…

25.12.2010

Sót lại

còn lại gì sau cái vẫy tay từ biệt
một giờ mười lăm phút
chân trời chia hai

nước ngăn ngắt xanh
chiều hun hút tím
con tàu mang anh đi đã thành dấu chấm
thành phố như phù điêu chết lặng
mái ngói xô nghiêng
nỗi buồn chực ngã
lá rưng rưng rơi
dòng tên hóa đá
từng bóng người qua
nụ cười sa mạc
em mãi lang thang chẳng gặp bóng mình

chỉ phút giây thôi
cây đã già nghìn tuổi
đừng nói gì với em
đừng gửi gì cho em
cứ để lụi tàn như những gì phải có

em biết
ngày mai khi mình thức dậy
còn sót bên thềm
nỗi nhớ sinh sôi

14.12.2011

Tên anh

Con tàu nức hồi còi như tiếng thở dài
rồi xa xăm như dấu chấm
quanh em chông chênh sóng
mùa thu ứa vàng trong chiếc lá rơi

em tha thẩn tìm về phố quên
những con đường dẫn về lối nhớ
rơi tên anh vào cỏ
ngoa dụ mình những điều bâng quơ

những cửa sổ thức ngủ lập lờ
em gấp chậm những điều bí mật
đêm sóng sánh café
người đi qua gió
em một mình bay giữa chiêm bao

ngày mai ẩn trong từng sợi cỏ
tên anh
nảy mầm

23.5.2010

Sơ sinh nỗi nhớ

đừng kể với em
cơn mưa đầu mùa
bờ đê bỏng nắng
con đường trượt trơn không níu bàn chân bước
người đàn bà thất lạc
hạnh phúc
khổ đau

em muốn ngắm anh như thuở sơ sinh
trần trụi hình hài
bí mật như đêm
sót lại từ nghìn năm trước
xanh như rừng
nâu như đất
tràn đầy như nước
đợi em nghìn năm sau

bão giông
thì bão giông
thì khổ đau thì chia li thì bội bạc
anh hiện hữu rồi anh vụt mất
sơ sinh nỗi nhớ dại khờ

5.4.2012

Vũ Thanh Hoa

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu