VTH – Sáng sớm chưa ngủ dậy Email đã báo tin món quà Sinh Nhật năm nay (2016) cho tuổi mới của mình do anh Vân Đình Hùng gửi từ Hà Nội, đó là một bài viết về một bài thơ Lục Bát trong tập thơ mới xuất bản của Vũ Thanh Hoa. Cảm động và vui, cảm giác của những người nặng nợ cùng con chữ biết ơn nhau.
>> Bông xanh sau mưa – Vân Đình Hùng
>> Con ngựa trắng ngác ngơ – Trịnh Sơn
>> Một lối đi mang tên Vũ Thanh Hoa – Hoàng Quý

ĐOẢN KHÚC LÁ
thả thu
níu
chiếc lá vàng
xòe tay
còn chút ngỡ ngàng
hư không
xa trời
gió
đã
lập đông
phía nào
đêm
cũng bềnh bồng
chờ em
tình xưa
vụn vỡ
bên thềm
cố nhân
di chỉ
lời nguyền. Cố nhân
bận lòng
tượng đá
phân thân
thì như sương trắng
muôn phần
phù sinh
sắc
không
thiền tịnh. Duyên.Tình
tiễn thu
để lá tiễn mình
và
rơi…
16.10.2011
VŨ THANH HOA
LỜI BÌNH CỦA VÂN ĐÌNH HÙNG:
Một khúc ca ngắn hoang hoải cô lẻ tịnh không. Một đoạn trường đêm mênh mông bủa vây. Một bốn phương. Một tám hướng. Tất tật đồng lòng giăng giăng. Giăng sương trắng phù sinh khoác áo cho những phức điệu cố nhân di chỉ tạc trên vách nghiệp. Nghiệp tình!
Nghiệp đã khoác là mang theo cả đời. Nếu không có nghiệp ấy, lấy đâu sắc không thiên tịnh. Trời định! Định vậy nên khó tránh, mà tránh cũng không được. Tránh thì lấy đâu ra cuộc chia ly hoàn hảo thế. Ai được lá tiễn nhỉ? Và. Rơi nữa… Rơi nghiêng thật mỏng thật nhẹ thật khẽ nghiêng chao nghiêng chao.
Bẻ câu lục bát thành bài thơ gãy. Vết gãy sắc, lởm chởm. Không toan tính mà chợt nhiên mang hình nhím khi gặp kẻ thù tấn công. Cách trình bày lục bát lá như một cách bảo vệ mới sáng tạo, bảo vệ mình, bảo vệ mùa chia ly hoàn hảo.
Đoản khúc lá dụ người đọc vào hang tiền sử để ngắm nhìn vách nghiệp tạc những di chỉ cố nhân từ thuở hồng hoang có niên đại nhiều triệu năm. Những tín hiệu bí hiểm của nền văn minh cũ như thách thức muôn sau. Giải mã. Mã của Đoản khúc lá nằm ở sắc không thiên tịnh. Từ khóa : Duyên. Tình. Ai có nó thì vào được hang lồng bóng lá, lồng những cuộc chia ly thường niên đều đặn như nhịp sóng xô bờ.
Lần theo vệt thời gian, cuộc chia ly lá đã năm năm. Giật mình một sắc trắng chợt nhuộm. Giật mình một lọn gió chao nghiêng. Gió ơi gió cuốn chậm thôi gió nhé.
Lời nguyền cố nhân găm quá chặt quá sâu. Gỡ không ra hay không muốn gỡ. Vết thương mới lên da non vẫn hồng đau nhè nhẹ. Quên đi. Quên nó đi khi cà phê một mình biển vắng. Quên để Một mình- Lục bát phố-Ru xa. Quên để nhớ nhiều nhất lâu nhất đau nhất! Thả ra rồi níu lấy. Dùng dằng như người quan họ người ơi người ở. Thả thu để níu lá hư không là bạo gan. Bạo gan lắm! Cứ thế này quên làm sao cho được.
Lục bát Vũ Thanh Hoa thuần khiết một dòng chảy, tứ của nhiều bài chung một chủ đề chia xa nhưng cách trình bày thật đa dạng. Dường như mọi ngóc ngách đều cất tiếng trong một giao hưởng đa tầng âm thanh. Âm thanh của gió là nhiều hơn cả. Gió cuốn, gió trôi, gió rơi, gió hát. Hát rằng: tình xưa vỡ vụn bên thềm, cố nhân di chỉ lời nguyền cố nhân. Trong đống vỡ vụn ấy tôi chợt nhận ra một mảnh còn nguyên vẹn, còn sáng lắm, nếu lau bằng sương trắng, sắc phù sinh sẽ đẹp biết nhường nào.
12/7/2016_Vân Đình Hùng
Thích lắm. Thơ và bình
Cám ơn anh Trinh Hoai Zang luôn động viên em gái ạ! 🙂