Thập tự mùa đông – Phương Uy

VTH – Từ những ngày mới quen, đọc thơ Phương Uy đã thấy những mầm hi vọng. Nay cái tên ấy đã có mặt trên các trang văn khó tính nhất, mừng cho một tài thơ miệt mài, lặng lẽ và riêng biệt. Mời bạn đọc chùm thơ Phương Uy vừa gửi vuthanhhoa.net:

>>Trầm luân cơn nhớ giữa môi hôn – Phương Uy

ĐÊM RỦ BÓNG NHƯ TƠ

những dòng nhạc mỏi mệt chạy mải miết qua chiếc loa phát
đêm nhe nanh hát điệu ly tan33
sầm sượt bay qua mái nhà
rủ bóng dưới mái hiên
đêm đọc Andersen
thiên nga ẩn mình
giấc mơ trùm chăn trên khu rừng tuyết
mơ ước một mong manh

ngày sưng mắt khóc
đêm đắng nghiêng đêm
quấn tổ chiều lục diệp
nghe câu đá hát rủ mềm
kỉ niệm mỏng như dao
thổi mòn đá sắc
tôi quấn tôi vào sợi gai xưa
mong ngày bên chặt
tnh xuyên thấm duyên hờ
em đa mang ngày hạnh phúc
hạnh phúc tràn tàn nhẫn như tơ
xóm nhỏ
dốc đêm
trốn tìm ngày xưa còn lưu dấu
khói mùi xanh lơ

RỒI CŨNG SẮP ĐI QUA MÙA ĐÔNG

rồi cũng sắp đi qua mùa đông
địa cầu tan tuyết chảy
thôi
không nhặt nước mắt thành dòng
để dễ dàng đi qua đêm
ngời ánh sao lạ
bùng cháy
triệu năm đã cửa đóng
thiên đường

rồi cũng sắp hết những ngày hành khất nỗi buồn
vay trả giấc mơ một cuộc tình không thật
đêm hai bốn nghe lòng mình chật
thánh hóa được không khúc dối lừa?

bên ô cửa chồn chân còn sót cơn mưa
đám mây lơ đãng bỏ quên trong một ngày kí ức
đóa trạng nguyên nhuốm máu sương mờ

rồi cũng sắp hết một ngày
bằng tiếng chuông giục giã giờ canh thức
bài thánh ca hối tiếc
cho một đức tin dang dỡ
trốn vội vàng vào ngùn ngụt sương mù
những ngón tay mê sảng bò đi
rối loạn trong túi áo khoác
con đường đã mất tích
làm sao còn nắm được tay em?

130TRƯỢT QUA NHỮNG ĐÊM MÙA ĐÔNG

lội qua vũng đen của đêm mỏi mệt
đám mây di trú trở về
lóng lánh mật ong nắng
ngày đẹp như quả táo cổ tích
mặc những âm u của người đàn ông muộn phiền trong anh
đám kí âm bay lên từ bộ não mù lòa rưng rức mủ
vỡ ra một loạt những giai điệu lừa dối
thiên đường khoác bộ mặt bằng những xô lệch chăn gối
em đã cháy từ dạo mùa thu

trầm ý nghĩ
ảo ảnh nứt nụ từ những lặng thinh
giả vờ đến rồi đi từ những bình an phố
ngày nắng đẹp buồn như vết di căn
mọc rễ trong cơn mưa lỗi thời từ năm ngoái
khu rừng cháy đen trong tiềm thức mệt mỏi
trận ngái ngủ ru à hời
bằng ngôn từ thoái hóa
cố gắng níu kéo chiếc vỏ trứng rỗng không

phía xa xôi kia
em mỉm cười sau ám ảnh chiếc gương
người đàn ông bất lực không dịch được tình yêu ra thành bài thơ
hoang mang cháy trong sự quẫy lượn của đám ngôn ngữ phế thải
đóa hoa hồng đã đạp gió bay lên thiên hà xa xăm từ lâu
bỏ trống những sinh phần lạnh lẽo
nằm mơ giấc trăm năm

trong ngày lóng lánh nắng
chỉ còn lại đám diệp lục mùa đông trên lá cây.

THẬP TỰ MÙA ĐÔNG

này là sáng bên này là tối
nhặt chiều vui khéo khéo lụa là
này hình dung bên này là tuổi
thuyền sông trôi nhấp nháy sao sa

Màu thân thể ngó chừng cũng cũ
có nỗi buồn đóng vảy hom hem
cơn co rút chảy tràn mộ chí
trận siêu sinh là chút êm đềm

đồi vĩnh hằng ngày chưa kịp hóa
sắc nguyên trinh không hẹn tháng dài
buổi mất ngủ già như quá khứ
cùng nỗi buồn thành chuỗi song thai

đẩy mùa thu đứng về cuối phố
nhẹ niềm vui chút chút xoa nhàu
anh thập tự vác mình qua đêm gió
lạnh ngàn ngàn nỗi nhớ lung sâu.

PHƯƠNG UY

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu