Thắp giấc mơ tìm kiếm chính mình – Lê Khánh Mai

alt
Nhà thơ Lê Khánh Mai

VTH – Những ngày cuối năm mời Bạn đọc thưởng thức chùm thơ của nhà thơ Lê Khánh Mai trích từ blog của chị:

Lê Khánh Mai, sinh năm 1954, Quê quán: Vạn Ninh, Khánh Hòa

Thạc sĩ Văn học, Nhà thơ, Hội viên Hội nhà văn Việt Nam.

Chủ tịch Hội VHNT Tỉnh Khánh Hòa.

Tác phẩm:

– Thơ: Trái Chín, 1990; Nước Mắt chảy  về đâu, 1998;  Cổ Tích xanh, 2000; Cát Mặn, 2001;  Đẹp buồn và trong suốt như sương, 2005; Giấc mơ hái từ cơn giông, 2008.

– Tiểu thuyết: Hoàng hôn trắng, 1992.

– Tập truyện ngắn: Nết, 2005

 

GỌI XUÂN

Hờ hững một đời

không hẹn hò chờ đợi

bao mùa đi

thầm rụng những mầm tươi

Sương khói phủ

chợt nghe lòng khẽ gọi

mùa xuân ơi

xin tạ lỗi với người

 

HƯƠNG CỎ

Áo cơm đã mấy vũng lầy

hư danh bao đỉnh vơi đầy khói sương

lời yêu gửi gió ngàn phương

trời xanh một mảnh soi gương trong ngần

không vương tơ chốn đa đoan

chẳng vì tiền bạc tiêu hoang kiếp người

câu thơ nước chảy bèo trôi

vẫn nghiêng về phía phận đời khổ đau

dù không nên hạt mùa sau

xin làm hương cỏ đọng màu thời gian.

 

ĐẸP, BUỒN VÀ TRONG SUỐT NHƯ SƯƠNG

Đừng nói gì nữa anh

điệp khúc chia xa đã ngân từ sâu thẳm

em nhận nơi mắt anh

những xiềng xích vô hình xiết em như định mệnh

Đừng tiễn em nữa anh

dù chỉ đôi quãng ngắn

trước mắt em hun hút một con đường

có thể nào khác được

em phải đi về phía không anh

lầm lũi em một mình với bóng

mỗi bước đau lằn tím tâm hồn

Con tàu rùng mình ném tiếng hú man dại vào thinh không

những bánh sắt luân hồi nghiến đường ray bạo liệt

mang theo một trái tim phế tích

Với tình yêu trái đất không tròn

nghiệt ngã muôn vòng quay đẩy ta về hai cực

với xa cách tình yêu là nước mắt

đẹp, buồn và trong suốt như sương

 

CHO MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ

Nơi vực tối của thân phận, em nhận rõ bất công tạo hoá

và nhẫn nại cưu mang nỗi mặc cảm không lời

từng ngày qua đá dày thêm lớp rêu không thể gì cọ rửa

cỏ dại rũ buồn lưu trú đáy thung sâu

nắng mê muội ngã vào hoa để lên hương sắc

gió đa mang hôn lá biếc nhiệt cuồng

trách chi người không nhận ra em

phía khuất chìm hồn đau ngọc nát

Em lặng lẽ yêu

để hồi sinh người đàn bà trong em bấy lâu yên ngủ

thắp giấc mơ tìm kiếm chính mình

hát ru thầm một kiếp vùi quên

 

TRỞ VỀ

Có một ngày trở lại chốn xưa
Một khoảng lặng trong bộn bề ký ức
góc trời mù mịt
nơi từ đó tôi đi
con sóng nhỏ lần ra biển cả
ngược dòng về bến sông quê
những gương mặt quen quen lạ lạ
chập chờn, phảng phất, tỉnh mê
những con người của muôn năm cũ
giờ đã yên dưới những nấm mồ
cỏ đã xanh, một màu xanh vô định
trời thì cao mà mây trắng bơ vơ

chẳng còn nữa bà tôi bên bếp lửa
gầy rạ rơm qua những mùa đông
chẳng còn dáng mẹ tôi tất tả
vệt sữa loang trên ngực áo nâu sồng
và đâu nữa bóng cha lặng lẽ
vác cày về trong nhập nhoạng hoàng hôn

Ngôi nhà tranh cũ xám
đứng sẫm buồn như một dấu chấm than
gốc bưởi đầy hoa trắng
mà hương xưa lạc mấy nẻo đường
trong mưa nắng khu vườn xanh vật vã
lá trầu không vẫy gió những bàn tay
dấu quết trầu đã đượm màu thiên cổ
ngơ ngác bình vôi, con mắt cay cay

Tôi khát, ngỡ lòng như lửa cháy
cơn khát một đời của sa mạc cằn khô
tôi lại uống, nước trong chum, trong vại
trong chiếc gáo dừa
tôi uống ngày xưa.

LÊ KHÁNH MAI
Nguồn lekhanhmai’blog

1 comment

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu