con tàu nức hồi còi như tiếng thở dài
rồi xa xăm như dấu chấm
quanh em chông chênh sóng
mùa thu ứa vàng trong chiếc lá rơi
em tha thẩn tìm về phố quên
những con đường dẫn về lối nhớ
rơi tên anh vào cỏ
ngoa dụ mình những điều bâng quơ
những cửa sổ thức ngủ lập lờ
em gấp chậm những điều bí mật
đêm sóng sánh café
người đi qua gió
em một mình bay giữa chiêm bao
ngày mai ẩn trong từng sợi cỏ
tên anh
nảy mầm
23.5.2010