TẠM BỢ
em không biết nói gì với anh
con chữ ngả nghiêng trên vuông giấy hẹp
buổi chiều đứng lặng
góc phố xưa không còn gió thở dài
một vì sao rơi xuống đáy sông
trôi về xa thẳm
bầy chim rủ nhau di tản
li cà phê dở dang
cổ tích rơi từng chiếc lá vàng
nắng hè mang đi những mùa trẩy hội
phố vắng
chưa bao giờ vắng thế
đi ngược đi xuôi cũng đến những nẻo buồn
kệ đi anh
như đám mây tình cờ qua cửa
như gió phiêu du cánh đồng tạm bợ
trận mưa rào chưa hề báo trước
lời kinh cầu bay hoang
21.4.2015
VŨ THANH HOA
Bài hát đã hay. Bài thơ lại còn hay hơn
KHông biết mình yêu thơ hay cảm tình với tác giả…
hay bài thơ có sự đồng cảm Thanh Hoa nhỉ ?
Chắc là sự đồng cảm đó, nhà thơ Hoài An nhỉ! 😀
” Em không cần nói gì với anh
Vòng tay, môi mềm, ngọt hơn lời ru “
Vì đời tạm bợ, bể dâu (!?)
Duyên trăm năm cũng cơ cầu, tình ơi !
Lên rừng thấy lá hoa rơi
Xuôi về biển cả cũng chơi vơi buồn !
Thôi về ngắm ánh trăng suông
Gieo vần lục bát,… tình vương vấn tình.
Hơhơhơ …
23.4.2015