Ta chiết xuất nhau từ những mùa hoa tim vỡ – Trần Thu Hà

VTH – Trước tiên tôi phải công nhận chị là người đàn bà can đảm khi chọn một phong cách viết táo bạo và ấn tượng, người đàn bà làm những vần thơ “không tuổi” tôi đã có dịp giới thiệu trên trang web này – Nhà thơ Trần Thu Hà.  VTH giới thiệu chùm thơ của chị vừa gửi vuthanhhoa.net:

>> Em miết thời gian lên dấu khói – Trần Thu Hà

Nhà thơ Trần Thu Hà
  • Vài nét về tác giả:

Trần Thu Hà
Bút danh Hà Thái Hòa
Sinh năm 1950
Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Nghệ An

– Đã từng là nhạc công đoàn văn công nghệ thuật Nghệ An (chơi đàn thập lục)
– 2007 học lớp bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du khoá 1.

– TÁC PHẨM:
+ 2006 TÌNH BẬC THANG(Nxb Hội Nhà văn) Email:
+ 2007 MẶT CẮT (Nxb Hội Nhà văn)
+ 2009 TRÁI ĐẤT TỰ QUAY (Nxb Hội Nhà văn)

.- Giải thưởng của Uỷ ban Toàn quốc Liên hiệp Các hội Văn học Nghệ
thuật VN cho tập thơ “Trái đất tự quay” giải C
(không có giải A) năm 2010 .

TAM ĐẢO – NGUYỆN CẦU

Tam Đảo một chiều của ngàn năm trước
Em
Cái cén vô hình cuộn tình anh bởi tháng năm lệch con tim một bờ đau sưng vẹo .
Nội trú trong nhau xoay vòng tay kết nhựa
Khuôn mặt lên dây cót nở bung kỷ nguyên mới
Anh buông rèm
Thả chiều
Hóa em thành dông
Ta chiết xuất nhau từ những mùa hoa tim vỡ
Hơi thở lợp nhau tầng tầng sóng khát
Hạ độc đơn côi
Nghe luật tim người
Xá tội vong nhân
Ý tưởng vượt rào khâm liệm bao xác chết
Trời mãn hạn tù cho hai kẻ chung thân.

Ta lạc vào nhau anh ơi anh ơi
Một chiều Tam Đảo
Sóng mắt hòa nhau nhuộm tím cánh hoa Bìm
Vịn vào tiếng cười em mà đi anh ơi anh ơi
Em sợ
Dấu chân hoang Tiên sa từ ngàn năm trước ,lạc vào đôi mắt người yêu .
Em sợ-Em sợ
Cái bóng ma của đêm ,của núi rừng âm u ,của Bà Chúa Thượng Ngàn,của
Phật đứng ,Phật ngồi ,phật trăm tay ngàn mắt .
Em sợ
Thần linh Thác Bạc
Em sợ
Cái Cổng Trời lỗ thủng trống không
Bên đóa hoa Chuông chiều vàng rụng tiếng

Em sám hối-Nguyên cầu
Dấu chân kia đừng mỏi
A Men !
Chiều Tam Đảo mù mây …

Tam Đảo 18.9-2011

ĐỒNG DAO RU MÌNH

Tung hê giải yếm
Ước mơ
Nhấp nhô
Nỗi niềm xanh lơ
Tim mình
Ướp lạnh
Kéo cày bàn phím
Vỗ cánh chữ thiền
Tay nâng tiếng ngọc
Ướt miền hoang vu
Cồn cào lời ru
Nét cười úa lạnh
Nõn nà vỗ cánh
Bẻ ghi lối về
Nghìn năm nhặt gió
Giờ ru hiên nha`
Nay thành rêu phủ
Gói lời đồng dao.

BIẾN TẤU LƯỠI

Lưỡi- giải khát qua lăng kính nồng nàn phép lạ
Lưỡi- đầu thai hơi thở dùm nhau
Lưỡi- kông kênh trên bước chân chạy
Lưỡi- đánh bóng từng đôi giày chủ nhân
Lưỡi- cái cân dâng hiến đầy toan tính
Lưỡi- hồn nhiên ôm eo đường chân trời đấu giá các vì sao
Lưỡi- tam giác quỷ ma lột da từ con giun đất, hăm hở gặm mòn sự thật
Lưỡi- giệt tấm thảm hỗn hợp làm tê liệt mọi dấu ấn thời gian
Lưỡi- ổ khoá đa năng đóng mở theo sở thích
Lưỡi- ham chơi tò he đánh trống thổi kèn
Lưỡi- sợi dây thòng lọng treo lơ lửng với bình hơi hết hạn
Lưỡi-
Lưỡi-
Lưỡi-
Lưỡi-
Lưỡi-
Và biết bao cái lưỡi
Cứ dài ra, dài ra, dài ra
Đấu thầu nhân quả.

ANH TÔI
(Thương tiếc anh trai liệt sĩ sau 40 năm tìm được)

Anh nằm nghiêng
Không tăng, không bạt
Bốn mươi năm anh nằm lại bìa rừng
Bốn mươi năm anh hoá người dưng
Nắm xương gửi rừng – Không bia không mộ

Đâu rồi
Khuôn mặt thơ ngây chưa một lần tim vỡ – Vô tư hát vang rừng
Tuổi Hai mươi xem cái chết dửng dưng
Trên đầu anh mặt trời bao giờ cũng đỏ!
Bình minh chết cho một ngày nắng đẹp
Trận giáp lá ca`
Anh tôi nằm đo thời gian…

Bốn mươi năm nơi anh nằm nay thành phố thị
EAKA Đắc Lắc
Nước mắt Mẹ Cha cạn lăn theo anh
Phố thị bán mua
Ai mua ký ức?
Trận giáp lá ca`
Anh tôi nằm nghiêng không tăng, không bạt!
Bốn mươi năm – Nhát cuốc bổ ánh ngày dựng tóc
Những hốc mắt
Sống – Chết – Nhìn
Nỗi buồn xông đất
Nén nhang đỏ…đỏ như mắt người thân
Bốn mươi năm
Chim ngưng hót sau rừng cây lá mục
Cửa đã mở…
Ước muốn
Hồn người không bị xơ cứng.

20/10/2008

CHẢY VỀ ĐÂU?

6 giờ
Chim bói cá bất mãn kéo co với bình minh giành giật sự sống với người,
lươn, rắn nước cuộc phiêu diêu ngàn năm.
Chảy về đâu?
Em giẫy chết trong gương bởi trận cười thế kỷ, thôi mặt người thôi vội
múa mi cong

Em miết thời gian lên dấu khói, mà đâu xoá được dấu vân tay ngoãn mục,
mà đâu ngăn được tiếng nức nở cầu xin Thượng đế, con đường thôi ruột
gà, sỏi đá, phân trâu

Em đã vét nhẵn đấu mồ hôi trên vú mẹ
Lớn lên
Chòng chành thác người
Hoàng hôn em từ buổi bình minh
Rồi một ngày em phát tài trên đường biên ký ức trái ngực uống cạn
trăng dồn mây thành áp thấp kẻ đường viền trên mắt bão kiêu sa
Em thôi buồn, mình trần, tóc mây kiễng chân làm tình với sao bên dốc
người chạng vạng
Đêm đêm giấc mơ mổ vào quả trứng chú vịt con xoè đuôi giục vọng, tưởng
che được hết bầu trời, tưởng mình là đốm thiên di…

Lấp lánh ước lệ trái vú đam mê quên đường về, những ngón tay búp măng
bấm vào đức hạnh nắn mãi không tan giọt dại khờ.
Một ngày.
Em khóc đổ mùa, cố nhào nặn niềm vui đại hạ giá bằng dấu chấm hỏi cổ đại
Chảy về đâu?
6 giờ…

 

CÂY KÝ ỨC

Cây ký ức
Nở trái xanh lá đỏ
Lửng lơ trên túi thời gian

Em cười
Hồn nhiên như sóng
Nhìn đôi còng gió cõng nhau đi

Em đến trú
Dưới căn nhà của bão
Rách mướp, te tua, sướt mướt vai gầy

Giày vạn dặm
Em gửi nhờ cây lá đỏ
Mùa nắng lên
Phơi mái trọ trần gian.
05/8/2007


AI XUI

Giá trị không hoàn lại
Sau cơn mưa
Bì bõm rác và bùn lẫn lộn
Đã lâu rồi
Lồng ngực bỏ hoang

Để
Bàn tay khước từ bàn tay
Dấu ngắt nhịp không đúng chỗ, tạo nên đảo phách liên hồi
Ai xui dấu chấm dôi
Cho con tim lạc lối.

Để
Lời hứa trượt dài trên độ cong trái cấm
Phát huy hết quyền năng tự có
Ai xui cặp mắt viền chỉ đỏ…

Để
Bước chân lang thang
Giá trị không hoàn lại
Nực cười

Khi
Nhìn vịt trời mượn xiêm áo thiên nga
Ai xui
Vay hơi thở
Khi
Bình ôxy hết hạn.
.
TAY THÁP BÚT

Tay tháp bút
Che nắng, che mưa, che cao, che thấp
Che bảy sắc cầu vồng, che khuyết vầng trăng

Này là anh
Này là em
Này là nụ cười, là vòng tay lộc biếc
Mây ngũ sắc loạn trời dâng tiệc
Em dậy thì
Em dậy thì
Mê tơi rằm trăng
Là bàn tay búp măng
Che nắng, che mưa, che cao, che thấp
Che từng bước anh đi
Che từng ly rượu mạnh
Em dậy thì
Em dậy thì
Mê tơi rằm trăng
Này là búp măng
Này là bàn tay tháp bút
Bời bời thức
Bời bời say

20/2/2008

 

HOA ĐỊNH MỆNH

Chắp vá
Chắp vá
Tôi cố khâu tiếng cười chưa rộ chân chim
Gửi e-mail tặng Xuý Vân giả dại
Hết chỉ
Mượn tia nắng xâu qua lỗ kim
Cứ tưởng
Cứ tưởng… vành khuyên là hạnh phúc
Ô hay
Lỗ kim tròn định mệnh

Tôi xâu thời gian
Hạt lép lọt tay
Hạt dày ngâu lút mắt
Thời gian
Tôi xâu thành cườm treo trên cổ leng keng úp mở thị phi

Thời gian
Tia nắng bò qua lỗ kim
Nở hoa văn
Định mệnh.

 

XUÂN

Em vấn lại
Một bờ trăng
Con gái
Gió cuồng say
Thả tóc
Cưỡi lưng ong
Sông vẫn chảy
Đôi bờ sa nhũ ngọc
Chốn bồng đào
Khuất nẻo
Dấu chân son
Em chạm bến
Trái bòng xanh trổ biếc
Cánh tay mềm
Thắt dải yếm
Mưa ngâu
Trái tim hát
Gọi bầy mưa con gái
Rủ nhau về
Dáng ngọc phập phồng xuân.
12/12/2008

 

THẾ GIỚI VẬT LIỆU TỐI

Nhắm mắt
Một thế giới không có ánh sáng
Tiếng cười bị khoá chặt
Con sóc có bộ lông màu hạt dẻ thích lúc lắc khoe đuôi sẽ bị hoá thạch
Loài hoa thích toả hương mỉm môi khô đét
Non tơ giấu mình trong hộp đêm sẽ làm đại tiệc cho đất
Thăm thẳm đen
Không cao thấp- giàu nghèo!

Bóng đen không thể trao vương miện cho loài chim có giọng hát hay làm
nghiêng ngả sân chơi
Bóng đen không thể cấp môn bài cho ngôn ngữ đã bị nhuộm chàm, bị chấn
hưng bởi loài thuốc kích thích
Dấu lặng đòi phát sóng
Tín hiệu của loài trê vàng quẫy đuôi trong nhà mồ

Mở mắt
Triệu triệu đoá hoa khoe môi hồng mê hoặc, một dòng chảy trong vắt từ
kiếp trước vắt qua vai em mười bảy
Đường cong phố núi hiện ra
Tiếng khèn môi chở hơi thở em lóng lánh ươm phố bổ sung đường bay một chiều
Cài chiết áp vào giấc mơ
Không kịp rêu.

Trần Thu Hà

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu