Sếu tỉnh giấc khi nghe tiếng gọi của Elvis Hùng. Trong ánh nắng sớm rọi thẳng vào giường, nó thấy mình lõa lồ.
– Em…em…đã… ? – Nó hỏi, miệng đắng ngắt.
- Màn chào hỏi ấy mà – Hùng cười khẩy, vừa xỏ thắt lưng, vừa nói giọng lạnh lùng :
– Vào tắm đi. Sau đó tôi dẫn đi mua mấy bộ cánh. Hôm nay ra mắt ông chủ.
– Anh không phải ông chủ sao ? – Sếu thắc mắc.
– Hì – Hùng lại cười khẩy – Tôi cũng là thằng cu-li thôi. Tôi chỉ phụ trách « màn chào hỏi» ấy mà. Còn nhiều màn lắm. Nhanh lên, không có thời gian nhiều đâu!
Những tia nước lạnh làm Sếu tỉnh hẳn, nó bật khóc khi thấy phần dưới đau rát vì xây xát và những vết răng in dấu trên bầu ngực nhô cao…
4. Ông chủ thật sự không đeo nhiều vàng, không cột tóc đuôi ngựa. Trông ông giản dị và oai vệ. Trước ông, Elvis Hùng rõ khúm núm. Nghe nói ông đã đạt được nhiều danh hiệu và bằng khen. Nhìn lướt qua Sếu, ông bảo :
– Khuôn mặt tàm tạm. Chiều cao và cặp giò độc. Bảo Merry Hương chăm sóc nghe.
Ông bước vào chiếc xe sang trọng. Xe lao vút đi. Elvis Hùng «dạ dạ» và bấm máy điện thoại. Có tiếng phụ nữ «Alô», Hùng cười khùng khục :
– Anh giao cô bé cho em dạy dỗ nhé.
Merry Hương trông giống hệt một Manơcanh. Gầy, cao và vô cảm. Chị săm soi Sếu cũng giống như săm soi một Manơcanh. Chị hỏi :
– Em tên gì ?
– Dạ…Sếu.
– Đổi tên đi. Mọi việc bắt đấu từ cái tên đó – Ngẫm nghĩ một chút rồi chị bảo – Sẽ tên là Quách Sương Sương. OK ?
– Chị ơi, tên khó nhớ quá…giống phim Tàu hả chị ?
– Tên giống Tây bây giờ nhàm rồi, giờ mốt mới là giống Tàu. Ráng nhớ cho được cái tên của mình là đủ.
Có mấy cô gái được tuyển với Sếu đợt này. Họ đều có chiều cao, chân dài, ở tỉnh lẻ hoặc nông thôn và đều khát khao đổi đời.
Merry Hương dạy cách mang giày cao gót, cách đi, cách đứng và cách vô cảm. Chị dặn:
– Mọi vui buồn đều phải che giấu. Cái chúng ta trưng ra là cái giả, cái chúng ta che đi là cái thật.
Sếu quay qua cô bạn thì thầm:
– Vậy thì chúng ta chả khác gì các Manơcanh nhỉ.
– Nhưng là các Manơcanh được trả tiền ! – Cô gái cũng vừa được đổi tên là Lý Lệ đáp.
Hơn một tháng trời, họ được ăn cơm hộp, ngủ trên những chiếc nệm cũ trong một nhà trọ và tập luyện gắt gao. Các cô gái (sắp thành) người mẫu khắp người ê ẩm mỏi nhừ nhưng luôn được Merry Hương khích lệ :
– Cố gắng lên các em! Chúng ta sắp được trình diễn trong một chương trình lớn. Tương lai nằm cả ở đó.
Sau mỗi ngày nặng nhọc, những cô gái lại co những cặp «chân dài miên man» thiếp trong những giấc mộng rực rỡ.
5. Rồi ngày trình diễn cũng tới. Sân khấu được dựng giữa Hội chợ.
Elvis Hùng đến từ sớm, ngó nghiêng chỗ này chỗ nọ, liên tục gọi điện thoại, lúc cười ha hả, lúc quát oang oang. Sếu định hỏi thăm nhưng anh ta hình như chẳng nhận ra nó. Anh ta xun xoe với Merry Hương nhưng chị ấy thì cứ lạnh băng, Sếu liều hỏi :
– Chị giận gì anh Hùng à ?
– Thằng…điếm – Merry Hương rít khe khẽ qua kẽ răng – Lẽ ra nó chỉ húp cặn nhưng nó toàn húp váng.
Sếu im bặt, nó chợt nhớ đến nụ cười khẩy của Elvis Hùng kèm câu «Màn chào hỏi ấy mà» hôm nào…
Nhà thiết kế đến với bộ sưu tập chả ăn nhập gì với tên gọi «Thiên đường huyền bí», Sếu nhìn mái tóc rối bù nhuộm nửa đỏ nửa vàng, thân hình gầy nhẳng ưỡn ẹo ép trong bộ đồ da bóng, đôi giày ủng lua tua mà không đoán nổi đàn ông hay đàn bà.
Tiếng nhạc xập xình nổi lên cuốn hút người xem chen chúc nhau. Các người mẫu mặc những trang phục «Thiên đường» nên rất «huyền bí». Đến lượt Sếu bước ra, mái tóc được búi cao, cài một vật nom vừa na ná cánh chuồn chuồn vừa na ná cái vỉ nướng than ở quê, được Nhà Thiết kế giải thích : “Lấy cảm hứng từ những áng mây chiều !” Bộ váy voan xanh khoét sâu phần ngực, cặp vú nhỏ rắn chắc nhún nhẩy theo từng bước nhạc, tà váy xẻ cao nổi bật đôi chân thon dài mịn màng nước da bánh mật. Tiếng huýt sáo, vỗ tay rộ lên. Trong đầu Sếu bỗng vang lên lời dạy của Merry Hương : Cái chúng ta trưng ra là cái giả, cái chúng ta che đi là cái thật. Mặt Sếu lạnh băng, sải những bước tự tin lượn đi lượn lại đủ vòng của mình. Phía cánh gà, nó thấy Merry Hương tỏ ra hài lòng.
Sáng sớm, nó đã nghe tiếng Merry Hương :
– Các em dậy đi, báo đăng tin cuộc trình diễn của chúng ta đó.
Lý Lệ đọc to cho cả bọn nghe, bài báo ca ngợi bộ thiết kế « bay bổng và trí tuệ », Merry Hương cười nhạt : « Tiền của ông chủ viết đó các em » Cả bọn ngớ ra. Lý Lệ đọc tiếp : « Có lẽ điểm nhấn của buổi diễn là bộ váy voan màu xanh trời với những nếp gấp kỳ công và những đường xẻ táo bạo được trình diễn bởi một cô người mẫu còn rất trẻ nhưng đã tạo được một phong cách ấn tượng với giới chuyên môn… » Giọng Lý Lệ nghẹn lại, bộ váy ấy Sếu mặc. Báo đang khen Sếu. Không khí bỗng chùng xuống nặng nề. Sếu cúi mặt như có lỗi, nó cảm nhận được những cái bĩu môi sau lưng…
Merry Hương gọi nó vào phòng riêng, đưa nó một phong bì và một điện thoại di động :
– Từ nay đổi đời rồi đó. Cất số tiến cat-sê đi, cầm cái điện thoại này để tiện giao dịch nghen.
Sếu lí nhí cám ơn, vội chạy vào toilet, nó run run mở phong bì, số tiền bằng mấy tháng làm ở Shop thời trang… Nó mừng đến rớm nước mắt…
6. Lịch biểu diễn của Sếu bây giờ dày đặc. Sếu còn xuất hiện khá nhiều trên các tạp chí thời trang.
Một lần giữa hai show biểu diễn sát giờ, Sếu không kịp xem kỹ trang phục và phụ kiện, bước đến nửa sân khấu thì gót giầy bỗng đứt rời, dấu hiệu của kẻ nào đó đã cưa gãy. Bình thản dừng lại, Sếu cởi đôi giày cầm trên tay và duyên dáng sải chân trần hết tua diễn của mình trước tiếng vỗ tay và sự hài lòng của Merry Hương.
Vào trong, Merry Hương gọi Lý Lệ lại, cười nhạt :
– Mày làm phải không ?
– Chị nói gì em không hiểu ? – Mặt Lý Lệ tái mét.
– Chị mày sạn cục cục trong đầu rồi. Mấy cái trò mèo này không qua mắt được đâu. Đứa nào ra sao tao thoáng nhìn là hiểu liền. Thà là mày thú nhận, tao tha.
– Chị…em lạy chị…thương em…Trong lúc cạn nghĩ, em đã cưa cái gót giày ra vì…- Lý Lệ khóc ròng. Merry Hương rít lên :
– Khốn nạn, chúng mày muốn đâm chém nhau thì ra ngoài phố nhé. Làm ảnh hưởng đến buổi diễn là tội nặng. Mày phải chịu hình phạt.
Sếu choáng váng khi nghe tin ấy, nó không thể ngờ Lý Lệ lại đối xử với nó như thế. Thì ra trên chặng đường thành công lại phải bớt đi một vài người bạn sao ?
Đêm ấy Sếu lại khó ngủ, nó nhớ nhà. Tấm ảnh gia đình cất trong ví lại được đem ra xem đến nhàu nhĩ. Nước mắt ướt đẫm gối. Nó cố nhủ thầm phải biết vô cảm như một Manơcanh, Manơcanh được trả tiền.
7. Merry Hương gọi cả bọn tập trung, thông báo một tin quan trọng :
– Ông chủ vừa ký kết được một hợp đồng lớn với một hãng thời trang danh tiếng của Pháp. Ông chủ sẽ trực tiếp tuyển chọn duy nhất một người trong số các em, ráng thể hiện nha.
Ông chủ đến, Merry Hương trang điểm rất kỹ và mặc bộ đồ thật đẹp, họ thoáng nhìn nhau rất nhanh nhưng Sếu cảm nhận được niềm vui hiếm thấy trong ánh mắt chị. Hôm nay chị khó giữ được vẻ lạnh lùng, hà khắc. Ông chủ mặc bộ đồ tây màu trắng, đội mũ phớt trắng trông thật sang trọng, ông không tỏ thái độ gì khi các cô người mẫu cố gắng phô bày các thế mạnh của mình. Cuối buổi, Merry Hương gọi Sếu vào :
– Ăn mừng đi, ông chủ tuyển có mình em thôi. Giữ gìn sức khỏe để tuần sau bay nhé. Vất vả đó.
Sếu ngây người khi nghe tin ấy…Từ một con bé nhà quê luôn cúi gằm mặt vì mặc cảm bởi chiều cao và thân hình gầy nhẳng, giờ nó đã là một Siêu mẫu, sắp bay sang xứ sở hoa lệ để trình diễn những mẫu thời trang danh tiếng…Trong giấc mơ nó cũng chưa dám tưởng tượng đến…
Sếu ăn xong bữa tối, định đi ngủ sớm thì điện thoại reo. Nó nghe Giọng Elvis Hùng :
– Xuống ngay chiếc taxi bên đường, ông chủ cần gặp.
Chiếc taxi chở Sếu đến một khách sạn ở khu ngoại ô vắng vẻ. Người phục vụ dẫn nó lên một căn phòng kín đáo trên tầng cao nhất. Cửa mở, ông chủ mặc bộ Pijama sang trọng đang nhả khói xì gà. Sếu run sợ, chào không thành tiếng.
– Vào đây, em vui chứ ? – Ông chủ hỏi dịu dàng.
– Dạ…tất nhiên là em rất vui ạ.
– Tôi đã chọn em trong chuyến đi Tây đợt này, đêm nay ta cùng vui nhé.
Đèn tắt. Sếu nhắm mắt. Nó nhớ đến ánh mắt lả lơi mời gọi của Merry Hương, những nỗ lực mệt nhoài mong được ông chủ để mắt đến của lũ bạn cùng cảnh ngộ và tự hỏi : đây là một may mắn nữa của mình ư ?
8. Chiếc taxi chở Sếu về khu nhà trọ khi trời còn mờ sáng. Nó rón rén đi lên cầu thang và xoay thật nhẹ ổ khóa căn phòng mình…
– Mới ở chỗ ông chủ về phải không ?
Nó giật bắn người khi nghe giọng sắc lạnh của Merry Hương sau lưng, nó ú ớ :
– Dạ…không…em…em…
– Tôi biết trước sẽ là như thế, sẽ là như thế. Toàn lũ súc sinh…
Sếu bất ngờ vì lần đầu tiên nó thấy Merry Hương tỏ vẻ đau đớn đến vậy, nó run rẩy leo lên giường và cố nhắm mắt…
– Dậy ! Dậy ngay !
Sếu giật mình vì tiếng gọi của các cô bạn. Merry Hương tập trung tất cả dưới nhà. Với vẻ mặt vô cảm quen thuộc, chị ta thông báo :
– Sáng nay tôi kiểm tra ví tiền thì phát hiện bị mất cắp 2 ngàn Đôla Mỹ, tôi thông báo cho toàn bộ những người có mặt ở đây biết. Ai có thông tin gì, hãy hợp tác giúp tôi tìm ra thủ phạm.
Mọi người lặng im, Merry Hương gợi ý :
– Số tiền chỉ mất vào khoảng thời gian từ đêm qua đến sáng nay…
Lý Lệ có ý kiến :
– Đêm qua tôi nhìn thấy chỉ có mỗi Quách Sương Sương ra ngoài vào lúc khuya, sáng nay về rất sớm…
Những con mắt đổ dồn vào Sếu, vẻ hí hửng hiện lên khuôn mặt Mery Hương, chị ta bảo :
– Để khỏi oan cho người vô tội, chúng ta khám từng phòng là chắc hơn cả.
Chỉ một loáng, mọi người đã lôi trong ví Sếu ra một bọc giấy và khi mở ra đếm…vừa đủ 2 ngàn Đôla Mỹ ! Merry Hương chỉ mặt Sếu :
– Mày còn thanh minh gì nữa không ?
Nhưng chị ta bất ngờ vì nụ cười bình thản của Sếu :
– Tôi chẳng cần thanh minh, chẳng ai nghĩ là tôi lấy. Trò dằn mặt đốn mạt này càng khiến tôi ghê tởm các người. Giấc mơ của tôi và chị không giống nhau. Tôi chả cần gì nữa, tôi muốn trở lại là Sếu quê mùa của ngày xưa. Đã quá đủ cho một Quách Sương Sương rồi !
Nó xếp tất cả tư trang vào vali và gọi taxi, bật cười vì vẻ hốt hoảng của Merry Hương và đồng bọn.
Điện thoại Sếu đổ chuông liên tục. Nó nhìn thấy dãy số của Merry Hương, của Lý Lệ rồi của ông chủ…rất nhiều số, rất nhiều tin nhắn… Và số của Elvis Hùng, nó mở máy :
– Alô ?
– Ôi, cuối cùng em cũng nghe máy! Anh biết chỉ anh gọi là em sẽ nghe mà…
– Anh muốn gì?
– Nghe anh đi, em trúng mưu của con điếm Merry Hương rồi…
Sếu mỉm cười, nó nhớ có lần Merry Hương gọi Elvis Hùng là « thằng điếm »… Ha ha, một lũ điếm ! Nó tắt máy.
9. Chiếc taxi dừng trước cổng ngôi biệt thự ba tầng nguy nga. Sếu bấm chuông… Một bà già lọ mọ đi ra… Nó hỏi :
– Bác cho cháu hỏi chị Nhài ạ.
Bà già lắc đầu :
– Nhà này không có ai là Nhài.
– Chị Nhài giúp việc ở đây lâu năm rồi mà bác.
– À…- Bà già ngẩn ra rồi thì thào – Cô ấy nghỉ rồi, giờ họ mướn tôi nè…
– Chị ấy có thay đổi gì hả bác ? – Sếu hồi hộp.
– Chả là…cô Nhài chửa hoang nên vợ chồng ông chủ cho nghỉ việc về quê rồi. Tôi không biết gì nữa, tôi vào làm việc đây.
Cánh cổng đóng sập lại. Sếu lặng người. Nó gọi một chiếc taxi khác, bảo lái thẳng ra sân bay, nó quyết định bay ra Hà Nội rồi đi tàu, đi xe về thẳng vùng quê nghèo khó…Tay lái xe nhìn Sếu vẻ khác lạ rồi rụt rè hỏi :
– Xin lỗi, cô có phải là người mẫu Quách Sương Sương không ?
– Vâng. – Sếu thở dài.
– Báo hôm nay đăng tin về cô đấy. – Anh ta với ra sau đưa tờ báo. Sếu thờ ơ nhìn lướt qua: « Người mẫu Quách Sương Sương bị tung Video clip sex lên mạng » Nó giật bắn người, không tin vào mắt mình, nó nhìn đi nhìn lại những tấm hình minh họa của bài báo, những tấm hình chụp nó ở những tư thế lõa lồ… nhìn kỹ một lần nữa và nhận ra người đàn ông cố tình giấu mặt nhưng vẫn lộ ra chiếc dây chuyền vàng đặc trưng…Ôi, khốn kiếp ! Tên Elvis Hùng đã lén quay nó vào cái ngày « chỉ là màn chào hỏi »… Sếu bảo tay tài xế :
– Anh cho tôi xuống đây.
Nó đi lang thang một lúc giữa đô thị chen chúc, khói bụi…một vài người nhận ra nó ngoái lại chỉ trỏ. Nó nghĩ đến anh Tũn hay trêu chọc và tham ăn, nhớ dáng vẻ mẹ lúc nào cũng cũ kỹ và lo âu, nhớ bố thường lưỡng lự và tủi thân… Nhớ mùi ngai ngái của cánh đồng mùa gặt, tiếng giun dế thanh bình mỗi khuya về… nhưng nó không còn là Sếu nữa, cũng như chị Nhài không còn là Nhài nữa, phố thị đã biến tất cả họ thành một lũ điếm…
Tivi thông báo trục vớt được một thi thể nữ còn rất trẻ, có vóc dáng đẹp với đôi chân dài, trên mình đeo một túi vải cũ sờn, bên trong túi đựng hai bộ quần áo, một cái lược gãy 2 răng và tấm ảnh chụp không còn nhìn rõ được những người trong ảnh vì đã rách nát. Quan sát ban đầu, khả năng cô gái nhảy xuống sông tự vẫn là rất lớn.
26.7.2009
Vũ Thanh Hoa