Sếu

1. Bỏ xa các bạn cùng lứa bởi chiều cao vượt trội, lên 3 tuổi nó mới được đặt tên là Sếu. Cái tên ấy nghe ngồ ngộ nhưng “văn hóa” gấp bao nhiêu tên “cúng cơm” của mấy đứa trong làng như cái cái Bĩnh, cái Đùm, cái Đẹt…

Điểm học các môn thường “đội sổ” nhưng chiều cao của Sếu thì dẫn đầu đám con gái toàn trường. Thằng Tũn, anh trai kế nó mỗi khi giành ăn lại chun mũi lêu lêu: ” He he, đồ…con gái cao như cái sào…chống ề!” Nó hỏi mẹ: “Chống ề là gì?” Mẹ quát thằng anh rồi bảo: “Là ế chồng con ạ, cao như mày kể cũng lo thật…”

Hôm qua chị Nhài về làng chơi. Chị mặc quần Jeans trắng, áo hồng thêu hoa hồng viền rất nhiều ren, nom sang trọng quá. Hỏi chị làm gì ở thành phố, chị trả lời gọn lỏn: May.

Mẹ chị mừng lắm, bảo: “Con Nhài ngày trước vụng đến mức chải đầu cũng không biết, giờ lên thành phố học được nghề may hàng tháng gửi tiền về quê, tao an tâm rồi.” Sếu qua nhà chị rón tay sờ vào cái chun buộc tóc gắn chùm hoa lấp lánh, sờ vào đôi giày bóng lộn…thầm ước ao… Chị Nhài kéo nó ra giếng, bảo:

– Theo chị không?

– Úi…thích nhưng…hãi lắm…

– Hãi gì chứ, dễ thôi, để chị nói với bố mẹ cho.

Bố lưỡng lự nhưng mẹ rơm rớm nước mắt:

– May quá, trăm sự nhờ vào chị Nhài. Đời mẹ cực khổ đủ bề rồi, mong con gái đổi đời và…- Vén vạt áo lên xì mũi, mẹ nói tiếp – Kiếm được tấm chồng tử tế…

Sếu theo chị Nhài lên thành phố, vai đeo cái túi vải đựng hai bộ quần áo, một cái lược gãy 2 răng và tấm ảnh chụp cả nhà dạo tết năm ngoái đã ố màu. Đến nơi, chị Nhài dẫn về chỗ chị ở, Sếu hoa mắt nhìn thấy một căn biệt thự ba tầng nguy nga, kín cổng cao tường, chó sủa inh ỏi. Sếu ngạc nhiên:

– Tiệm may thế này khách làm sao vào?

Chị Nhài dẫn nó xuống bếp, thì thào:

– Là chị nói ở quê thế thôi, chị có biết may vá gì đâu, chị làm O-sin mà.

– O-sin?

– À, người giúp việc, người đi ở… Bây giờ người ta gọi thế.

Sếu phụ chị chuẩn bị bữa cơm trưa. Bát đĩa trong nhà đẹp và sạch đến mức Sếu không dám chạm vào, cảm giác như đang ở bệnh viện. Ông chủ to béo, râu ria tua tủa, tóc hoa râm, đi vào bếp, đến bên chị Nhài, vỗ mông:

– Nấu gì mà thơm thế con?

Chị Nhài co người, đỏ bừng mặt:

– Dạ…bò xào bông cải, canh chua cá bông lau như bà dặn ạ.

– Bà đi lễ thầy đến tối mới về – Ông cười hà hà, quay qua Sếu – Con nhỏ nào đây con?

– Dạ, con nhỏ em mới ở quê lên…

– Cái mặt con này không đẹp nhưng cái tướng mày “bá cháy”, mấy năm nữa đi làm người mẫu nghen con.- Rồi ông chủ cũng vỗ mông Sếu. Chị Nhài sầm mặt. Ông chủ vừa ra ngoài vừa cởi áo, Sếu ngó trộm thấy thân hình ông vạm vỡ, lông xoắn ngoằn nghoèo từ ngực đến rốn. Nó thì thầm:

– Ông coi dữ tướng mà vui tính chị nhỉ?

– À…- Chị Nhài ra vẻ dửng dưng – Ông dễ tính và khỏe lắm…

Ông chủ ăn xong, hai chị em ăn vội vã và dọn dẹp. Chị Nhài bảo Sếu:

– Tao cho mày một bộ đồ của tao đó, vào tắm cho thơm tho đi, không biết mở nước thì hỏi tao nghe.

Sếu chả cần hỏi Nhài, nó lần mò một lúc cũng biết cách vặn vòi nước nóng, nước lạnh, biết xả nước bồn cầu, biết tắm vòi sen và leo ra leo vào bồn tắm, thích mê. Tắm xong không thấy Nhài đâu, mắt díp lại nhưng ngại nằm một mình trong cái giường nhỏ của Nhài, nó đi kiếm Nhài.

Tìm cả hai lầu vẫn không thấy Nhài, nó leo lên lầu ba. Nó thấy một cánh cửa khép hờ, nó ghé nhìn vào và giật nẩy mình: ông chủ đang ôm hôn Nhài và bắt đầu cởi áo Nhài ra…nó muốn xem nữa nhưng hãi họ biết nên đành rón rén đi xuống… Nằm xuống cái giường gần bếp, nó cứ nghĩ ngợi rồi mới thiếp đi.

Sếu giật mình vì Nhài chen vào nằm cạnh, nó hỏi nửa thức nửa ngủ:

– Xong rồi hả chị?

– Xong cái gì? – Nhài giật mình.

– Em thấy chị và ông chủ…

– Trời đất…mày thấy…? – Chị Nhài dựng cổ nó dậy – Cấm mày nói ai nghe, tao giết đó.

– Em biết mà. Chị yêu ông ấy hả chị? – Sếu thì thào.

– Lúc đầu thì không, tao muốn kiếm chút tiền thêm nhưng lâu dần thành thương thiệt…

– Nhưng còn bà…?

– Tao sẽ nghĩ cách. Cấm mày bép xép đó. Ngoan tao kiếm việc cho.

Bà chủ về, khuôn mặt đã giải phẫu thẩm mỹ toàn bộ nhưng vẫn không giấu được tuổi tác. Bà bảo Nhài:

– Tối nay tao chỉ ăn trái cây để giảm cân, dọn dẹp xong mày lên mát-xa bụng cho tao nghe.

– Dạ. – Nhài đáp thật ngọt. Sếu cũng được lên theo để bà chuyện trò.

Bà chủ nằm trên giường bụng bèo nhèo mỡ, hai bầu vú chảy xệ, đùi to và ngắn. Sếu nghĩ thầm: Ông chủ không muốn ngủ với chị Nhài mới lạ. Bà hỏi:

– Con Sếu năm nay bao tuổi rồi?

– Dạ con 16.

– Nó thật thà và sáng dạ lắm bà ạ. – Nhài vội tiếp lời.

– Ừ, mày ở quê coi tối tăm vậy chứ mặc đồ đẹp vào là ngon đó con à.

– Con biết cả nhà nó cũng đều là người thật thà. Bà cho nó phụ ở cửa hàng bà nhé? – Nhài đưa mắt cho Sếu.

– Ừ…để tao coi coi…

2. Bà chủ đưa Sếu ra cửa hàng. Cánh cửa sắt kéo ra, nó lóa mắt: Một Shop thời trang đồ sộ, rực rỡ với cơ man là áo quần! Sao người ta phải nghĩ ra lắm thứ để khoác lên người thế chứ! Bà chủ gọi:

– Con Oanh, con Thúy đâu?

Hai cô gái như từ bãi tắm bước ra. Bộ đồ họ mặc trên người lại khiến người nhìn chú ý hơn những chỗ kín đáo.

– Chúng mày chỉ việc cho con Sếu nha. Nó bắt đầu làm từ hôm nay đó.

Bà chủ vừa đi khỏi, hai cô gái kia thả sức cười một trận.

– Mày tên là Sếu à? Vui quá ! – Một cô vừa ho vừa hỏi.

– Chắc tại nó cao kều – Cô kia nín cười, giải thích. Rồi nhìn nó thương hại :

– Mày quê một cục như vậy bán đồ thời trang làm sao. Vào đây tao chọn đồ cho.

Họ lột trần Sếu ra, chọn một cái áo hai dây màu mạ và cái quần cộc ngắn tũn màu hồng tươi nong vào người nó. Nó xấu hổ co rúm lại, Oanh sẵng giọng :

– Mày không nghe lời bọn tao thì tao thưa với bà chủ cho mày về quê đó.

– Nó có đôi chân dài đẹp quá ! – Cô Thúy bảo. Cô Oanh gật gù :

– Từ rày mày đừng mặc quần dài nữa, mọi người sẽ chỉ nhìn chân mày thôi.

Khách hàng toàn người giàu. Có người mua một lúc mấy chục triệu tiền quần áo. Một số khác xem, thử, chọn chán chê rồi không mua. Bà chủ dặn với ai cũng phải cười tươi và nói nhỏ nhẹ, Sếu tập mãi mới quen nói nhỏ và cười suốt ngày nên cứng hết cả hàm.

Một sáng chị Nhài đi chợ, ghé tiệm thăm nó. Chị bảo :

– Úi trời, trông mày như các cô gái chân dài thành thị thứ thiệt rồi, bà chủ chắc hài lòng đó.

– Giàu có như bà chủ sung sướng quá chị nhỉ – Sếu chia sẻ tâm trạng.

– À, nhưng giờ bà ấy chỉ thèm tuổi trẻ của chị em mình thôi.

– Lạ thật, chị thì thèm tiền của bà ấy, bà ấy lại thèm tuổi trẻ của chị. Sao cứ thèm cái mình không có vậy nhỉ ? – Sếu thắc mắc.

– Mày thay đổi được bề ngoài thôi, cái đầu thì còn lâu ! – Chị Nhài mắng – Ai chả muốn cái mình không có. Ráng thì sẽ có.

– Chị ráng làm sao có ông chủ đi.

– Con này! – Nhài sợ hãi nhìn quanh – Tao có cách đó. Mày mà hở ra tao giết chết.

– Em mang ơn chị cả đời, chỉ mong chị may mắn thôi mà.

– Ừ, tao tin mày – Nhài xúc động, ghé tai nó – Tao sẽ có con với ông chủ.

Sếu linh cảm một quyết định nguy hiểm và quan trọng sắp xảy đến cho cuộc đời Nhài, nó chẳng biết làm gì hơn là nắm chặt tay chị và bỗng thấy muốn khóc…

Đêm nằm trên chiếc nệm cũ trong kho quần áo, Sếu thút thít nhớ nhà, nhớ anh Tũn hay trêu chọc và tham ăn, nhớ dáng vẻ mẹ lúc nào cũng cũ kỹ và lo âu, nhớ bố thường lưỡng lự và tủi thân… Nhớ mùi ngai ngái của cánh đồng mùa gặt, tiếng giun dế thanh bình mỗi khuya về…
Những câu chuyện về tẩy trắng da, bôi thuốc nở ngực, hẹn con trai đi chơi đêm của Oanh và Thúy không hấp dẫn Sếu, nó thường nhận trông cửa hàng vào những giờ vắng khách cho hai cô bạn tranh thủ đi chơi. Nó chui vào tủ kính , ngồi lẫn trong đám Manơcanh bất động đang ưỡn ngực, ưỡn mông khoe các kiểu váy áo. Nó cũng bất động và có lúc tưởng mình hóa Manơcanh rồi.

Một bữa vắng khách, Sếu lại chui vào tủ kính ngồi bên những Manơcanh, buồn bã nhìn dòng xe cộ chen chúc nhau trên phố. Bỗng nó giật mình vì tràng cười ha hả…Một cặp nam nữ ăn mặc rất mốt đứng nhìn nó nãy giờ và rũ rượi cười. Cô gái cũng rất cao, chân dài, váy ngắn, mặt trang điểm rực rỡ, người đàn ông cột tóc đuôi ngựa, đeo dây chuyền vàng, lắc vàng, nhẫn vàng to bự và khi cười thì nó thấy có cả mấy cái răng bịt vàng.

– Cứ tưởng là Manơcanh, khi thấy chớp mắt, mới biết là người thật! Thú vị quá ! – Người đàn ông nói uốn éo. Cô gái bảo :

– Vào xem đồ đi.

Cô gái chọn toàn đồ đắt tiền, thử ra thử vào, Sếu vừa cười vừa khen :

– Chị mặc cái nào cũng đẹp cả.

– Top model mà, em không biết sao ? – Người đàn ông giơ ngón tay cái chỉ chỉ cô gái. Sếu bối rối :

– Dạ…em nom quen quen…chị đẹp quá…

– Hì, em ở quê mới lên nên chưa biết nhiều – Cô người mẫu độ lượng, rồi chăm chú xem cái váy kẻ sọc đen trắng – Tôi lấy cái này, mấy cái kia là hàng nhái, đừng tưởng tôi không biết.

Sếu cẩn thận xếp chiếc váy vào cái bọc màu hồng nhạt thoảng hương thơm. Người đàn ông chợt bảo nó :

– Cô bé, tiến ba bước cho tôi coi.

Sếu bước lên như cái máy. Cả hai chăm chú ngắm nghía nó rồi ghé nhau thầm thì gì đó. Người đàn ông hỏi Sếu :

– Em biết mình cao bao nhiêu không ?

– Dạ…em chẳng đo bao giờ, em…ngại lắm.

– Chiều cao lí tưởng, chân dài miên man. Tuyệt ! Anh chị sẽ quay lại.

Họ khuất sau cửa kính, Sếu lại chui vào tủ, ngồi dưới chân những Manơcanh thân quen và thấy cơn buồn ngủ kéo đến…

3. Sếu nhận ra người đàn ông khi anh ta quay lại với vàng đeo khắp người và giọng nói uốn éo:

– Em gái, tôi mang đến cho em một tin vui đặc biệt !

Thúy và Oanh ngạc nhiên :

– Chắc anh nhầm con nhỏ này với ai rồi ?

– Ồ, cặp giò cô này thì nhầm sao được. Cho tôi gặp bà chủ tiệm nhé.

Bà chủ đến, tạm gọi là «người đàn ông đeo vàng» vội rút trong ví ra tấm card thơm phức, nhã nhặn giới thiệu :

– Tôi là Elvis Hùng, chuyên gia phát hiện người mẫu trẻ…

– Vâng, Shop chúng tôi không xa lạ gì với giới trình diễn, anh cần gì ạ ?

– Tôi cần cô bé này. – Elvis Hùng hướng về phía Sếu.

«Người đeo vàng» bật cười khi thấy những ánh mắt trợn tròn:

– Chắc mọi người nghĩ các cô siêu mẫu đều là hạng quý tộc cả sao? Nhầm to, nhầm to. Chúng tôi nhặt họ ở các xó xỉnh và phù phép…

Bà chủ hiểu rất nhanh. Bà trở về vẻ điềm tĩnh vốn có, mỉm cười :

– Tôi biết, đó là việc của các anh, các anh tài lắm. Nhưng đây là cô cháu yêu quý của tôi, anh hiểu chứ ?

Họ hiểu nhau rất nhanh, «Người đeo vàng» ghé tai bà chủ thì thầm, bà làm bộ nghiêm một chút rồi mới uể oải gật đầu:

– Đấy là giá hữu nghị nhé. Sau này không được quên mụ già này nghe!

– Bà chị yên tâm, tôi là kẻ có trước có sau nổi tiếng trong giới mà.

Tin Sếu «được tuyển làm người mẫu» thoáng chốc đã lan truyền thật nhanh, người hiếu kỳ bu chật cả Shop thời trang để xem, để bàn tán xôn xao. Một mụ sồn sồn, vừa lùn, vừa béo bĩu môi :

– Ôi dào, bây giờ cứ «chân dài đầu ngắn» là thành ngôi sao ngay ấy mà!

Ngồi trên chiếc xe hơi mát lạnh, Sếu vẫn chưa dám thở mạnh. Elvis Hùng mỉm cười, khoác vai nó trấn an và hỏi dịu dàng:

– Em có cần ghé đâu nữa không ?

Sếu thấy lo lắng, nó chẳng hiểu sắp phải đi đâu, rụt rè nhìn Elvis Hùng:

– Em…muốn gặp chị Nhài…

– OK. Em muốn gì được nấy!

Trông chị Nhài đẫy ra, khuôn mặt tươi rói, thân hình nở nang càng thêm quyến rũ. Sếu không dám nhìn lâu, hỏi:

– Chị «có » rồi sao?

– Suỵt – Như thói quen, Nhài nhìn quanh – Chậm hai tháng rồi, chị quyết tâm giữ nó.

– Ông chủ biết không?

– Chưa, chị chờ thời điểm thuận tiện mới nói.

– Nhỡ ông ấy…
Sếu chợt im bặt. Nó lại thấy muốn khóc. Nó nói bâng quơ:

– Cái gì cũng phải đổi cả chị nhỉ ?

– À, còn có cái để đổi là phúc rồi. Sợ đến lúc chẳng còn gì nữa ! – Giọng Nhài từng trải. Hai chị em im lặng. Không biết nói gì nữa. Chợt Nhài ôm chặt lấy Sếu, nó cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Nhài:

– Thôi em đi đi, nhớ cẩn thận nhé. Em may mắn lắm đó.

Sếu cũng bật khóc, nó đứng vội lên. Đằng xa, Elvis Hùng cũng vừa dụi mẩu thuốc lá, mỉm cười mở cửa xe, Sếu ngồi vào như cái máy. Chiếc xe lẩn trong màn chiều tím biếc…

Họ vào một nhà hàng ăn tối, trên mỗi bàn ăn đặt một bông hồng đỏ và ngọn nến lung linh…Sếu thấy giống trong phim quá. Người phục vụ mang ra một chai rượu và hai ly thủy tinh :

– Em…em không biết uống rượu…- Sếu lúng túng.

– Em tập uống đi, còn phải tập nhiều thứ lắm. Đây là màn chào hỏi thôi…- Hùng nhìn Sếu đăm đắm.

Thức ăn mang ra, Sếu ăn được ít vì nhiều món không quen. Nó uống nhiều và bắt đầu choáng váng. Hùng cạn li cuối cùng rồi dìu Sếu ra xe :
– Mình về khách sạn thôi. Màn chào hỏi ấy mà.
Sếu chỉ nhớ mang máng mình vào một khách sạn loại rẻ tiền. Sau khi cánh cửa phòng khép lại, nó buông mình xuống giường…

(còn tiếp)

25.7.2009
Vũ Thanh Hoa
>>Xem Sếu phần 2 

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu