Sắp xếp Em trong ngăn kí ức – Nguyễn Nhựt Hùng

VTH – Nguyễn Nhựt Hùng đang ở thời kỳ tràn trề thi tứ, bạn ấy viết hăng say và ăm ắp những tìm tòi mới. Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ Nguyễn Nhựt Hùng vừa gửi vuthanhhoa.net:

>> Đêm bóc vỏ từng lớp trăng cùng kiệt – Nguyễn Nhựt Hùng

cafe mua

BUỔI TỐI CỦA NGƯỜI ĐI VẮNG

Trên chiếc đi văng mùi buổi tối
đầy ắp những hợp âm trong vết chích cuối cùng của con muỗi cỏ
A án ngữ mọi giác quan bốc hơi
A hát về hạnh phúc màu xám
giọng nói được lập trình cẩn thận
và những dãy số được hoài thai trong quyển niên giám
rơi xuống mặt gỗ từng vũng lớn

Mùi thơm nhầm lẫn trước xác nước khô
ý nghĩ tạm bợ được xây lên từ cơn mưa đã tạnh
những vết ố sắp hết hạn tồn tại
thốt lên những mỏi mệt sau cùng
một phẫn nộ sau cùng
mang cơn sốt vàng da của chiếc lá bệnh tật

Con mèo điên rồ đã tới trong bữa ăn muộn
lời cá chết từ chân giường nở thành dấu hoa thị
cái lưỡi xê dịch thật chậm giữa những bức tường
cơn thèm muốn mềm mại
tước sạch mọi giấc mơ ẩm ướt
trong ánh nhìn cư ngụ đầy bí ẩn
một bộ phận mang tín hiệu chán chường

Cơn giông cạn khô ký ức nâu mái ngói
nếp gấp trên một âm thanh bị bào mòn
móng tay cháy với mùi vảy sừng
làm cái chết của những bóng đen bị rối loạn
căn phòng khóa trái của người đi vắng
đã bắt đầu ồn ào trong buổi tối này.

15.05.2013

THÁNG NĂM XANH LAM

cơn áp thấp nhiệt đới sáng lên nằm xuống mái nhà
bóng đêm chảy vào tôi những phức âm bóng tối
sự dai dẳng của kí ức được sao chép/ bài hát gãy trên sợi băng đen răng cưa/ cơn mưa bơi không xương sống
sự ấm nóng trên ngực / ả tóc nâu trên tấm áp phích khổ rộng/ ngón tay trơn có mùi tinh dịch
những con dơi mang hương trái cây chín mủn biến mất vào đại dương
phía bên kia bức tường xi măng, mặt đất sống như một lời cần mẫn

k h ô n g a i v i ế t r a m ộ t l ý d o n à o t h ỏ a đ á n g đ ể t h ỏ a h i ệ p v ớ i g i ấ c m ơ [củatôi]

tôi bắt đầu gọi tên mình, đi qua con đường tóc, đến những hàng Aesculus nở ngập màu trắng
những đứa trẻ khóc lóc, một cơn ho được chẻ nhỏ và xếp gọn trong chiếc hộp, quả khế trong giọng nói ngọt, như một câu thần chú những con dơi và bóng tối lại trở về

t ô i đ ã c h ô n s ự m ệ t m ỏ i t h ậ t k h é o l é o, k h ô n g a i n h ậ n r a c h ú n g đ ã n ặ n g n ề n h ư t h ế n à o

tháng Năm nào đó tôi gặp Người
chúng tôi nói với nhau sự thú vị của im lặng
để tận hưởng nó, chúng tôi bắt đầu quay lưng bỏ đi
giọng nói cuối cùng, một kẻ tội đồ
[đầu tóc chúng tôi chuyển sang màu xanh lam]
những gương mặt âm bản
tôi kiêu hãnh với tất cả nỗi đau
[thân thể chúng tôi chuyển sang màu xanh lam]
mắt không còn nhìn nữa, đó là giờ phút trầm luân
[ tâm hồn chúng tôi chuyển sang màu xanh lam]
tháng Năm nào đó tôi gặp Người
những cái lưỡi từ đó theo về trong giấc mơ

n ụ h ô n m à u x a n h l a m đ ã r u n g l ắ c t r o n g b ó n g đ ê m n à y đ ầ y k h ố n k h ó

tôi nằm trong giá sách đầy bụi tiếp tục kể về những câu chuyện này
những-câu-chuyện-này

09.05.2013

MỘT NGÀY HÈ KHÁC

Mùa hè trưa nay lạm phát nắng
bầy ve mải miết lên dây cót cho một trận động âm
tôi xé niêm phong kí ức cho chúng đập cánh bay thảng thốt

Đeo cơn gió phù điêu
thời gian có mái tóc xù đơ cắm vào tôi vài cọng quăn queo
vài tạp ý khôi hài trình diễn
nghĩ mình vừa chạm vào ngực gió khi những cái cúc bâng quơ rơi vào mây
hay chạm vào Em sần sùi suy nghĩ

Đã bay đến tận cùng của chân trời
nơi tôi muốn tình yêu lần nữa trỗi dậy
sắp xếp Em trong ngăn kí ức
ngăn nào cho tôi?
mặt trời bốc hơi trong suốt khi chạm phải tâm hồn thánh thiện
mặt trời rỗng không bao giờ chờ đêm

Cuộc say tái sinh
tôi chiết xuất nụ cười Em
pha chế lên men đời sống ngọt
điều gì là tàn tro của khoảnh khắc cũng bất chợt bùng cháy độ lượng
niềm tin như hiệu ứng dây chuyền

Một ngày hè gởi nụ hôn lên trời bất giác thấy tóc phượng đỏ vỡ
giữ lại tôi tiết điệu cảm xúc
chờ một ngày khác nhịp lên.

31.05.2012
Nguyễn Nhựt Hùng

1 comment

  1. tháng Năm nào đó tôi gặp Người
    chúng tôi nói với nhau sự thú vị của im lặng
    để tận hưởng nó, chúng tôi bắt đầu quay lưng bỏ đi
    giọng nói cuối cùng, một kẻ tội đồ
    [đầu tóc chúng tôi chuyển sang màu xanh lam]
    những gương mặt âm bản
    tôi kiêu hãnh với tất cả nỗi đau
    [thân thể chúng tôi chuyển sang màu xanh lam]
    mắt không còn nhìn nữa, đó là giờ phút trầm luân
    [ tâm hồn chúng tôi chuyển sang màu xanh lam]
    tháng Năm nào đó tôi gặp Người
    những cái lưỡi từ đó theo về trong giấc mơ
    *****
    Không biết có bao nhiêu công chúng cho những câu thơ này, vẫn biết là sáng tạo…

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu