VTH – Nhà thơ Lương Định hiện sống và làm việc tại Sài Gòn, vừa gửi vuthanhhoa.net chùm thơ, trân trọng giới thiệu cùng Bạn Đọc gần xa:
Lương Định sinh năm 1957 tại Lạng Sơn. Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội (nay là Trường Đại học khoa học Xã hội & Nhân văn – Đại học Quốc gia Hà Nội); hiện là phóng viên Báo Lao động& Xã hội tại TP.HCM .
Hội viện hội Nhà văn Việt Nam từ năm 1997.
Đã xuất bản các tập thơ: Tương tư (1991); Núi và hòn đá lẻ (1995); Dòng sông khao khát (2001)
TRẦM TƯ ĐÊM GIAO THỪA THẾ KỶ
Tôi trầm tư trước mùa xuân đang tới
Trầm tư tiễn biệt thế kỷ hai mươi
Trầm tư bước vào thiên niên kỷ mới
Bằng đức tin và trải nghiệm người đàn ông Lũng Núi
Đã qua bao xô đẩy cuộc đời…
Tiễn mùa đông nhẹ lòng không tiếc nuối
Đón xuân về đâu bớt được âu lo
Những trận lũ dìm miền Trung kiệt sức
Đêm giao người đói, kẻ no
Đêm trắng Sài Gòn day dứt ưu tư
Giữa triệu người hân hoan chào thiên niên kỷ mới
Tôi muốn hát – mà con tim nhoi nhói
Nghe khản tiếng rao âm sắc miền Trung
Một ban mai thanh khiết vô cùng
Tiếng họa mi nhà ai véo von tấu nhạc
Bình yên quá Lòng tôi xa xót
Lầm lũi làng quê bao bà mẹ thân cô
Lam lũ phố phường mưu sinh bao đứa trẻ
Mặt trời lên tất thảy nhuộm ánh vàng
Khải hoàn ca một thiên niên kỷ mới
Phút giây thiêng cả hành tinh đón đợi
Tôi trầm tư dự cảm biết bao điều…
*Sài Gòn: Giao thừa 2000
VỚI LÝ BẠCH
Một mình tôi với bóng tôi
Cụng ly cạn rượu với Người hư vô
Nhang tàn thêm lạnh canh khuya
Tri âm Người có hiện về Người ơi!
Tàn đêm tôi với bóng tôi
Sông đi chuếnh choáng chân trời liêu xiêu
Buồn bao nhiêu cạn bấy nhiêu
Đời cay nghiệt đấy còn yêu cuộc đời
Tỉnh say, say tỉnh, khóc cười
Phải đâu vì rượu, vì người trần gian
Trăng vằng vặc một khối oan
Rượu vò vò cạn, nào tan nỗi buồn
Say thoáng chốc, sống mỏi mòn
Biết đi đâu khỏi vòng tròn đắng cay
Tôi lang thang ở kiếp này
Một mình vò rượu mắt cay khấn Người…
LỤC BÁT GIỬ NÚI ĐỒI
Quê tôi xứ Lạng núi non
Thờ chồng Tô Thị hóa hòn Vọng Phu
Mẫu Sơn * dáng mẹ ưu tư
Chùa Tiên * cõi phật tịnh tu giữa trần
Biệt xa từ độ thanh tân
Hoa đào còn thắm như lần chia tay?
Nắm nem bát rượu còn say?
Kỳ Lừa * còn hát những ngày chợ phiên?
Lòng thề “đến hẹn lại lên”
Thế rồi đằng đẵng hai miền, hai phương
Còn đâu cách trở đường trường?
Thế mà câu hát lượn sương lỡ thì
Kiệm lời em tiễn tôi đi
Chỉ mong manh một câu sli cũ mèm
Thế mà mộng mị đêm đêm
Thế mà đau đáu nỗi niềm khôn nguôi
Bây giờ đào thắm xa xôi
Mai vàng xứ lạ bên tôi hững hờ
Rượu suông mà nói thành thơ
Giữa chang chang nắng ngỡ mờ mờ sương
Chiều buông, chuông đổ thánh đường
Giật mình tưởng ấy hồn chuông tịnh thiền?
Phải em cầu tự chùa Tiên?
Hay em khóc tuổi hoa niên chúng mình?
Gía em đừng có lặng thinh
Tôi đừng xuống núi mưu sinh thị thành
Cứ nhà sàn với mái gianh
Cứ chăm ruộng rẫy, lại thành đẹp đôi
Giờ em lầm lũi núi đồi
Giờ tôi tất bật ngược, xuôi thị thành
Cuộc tình nào cũng mong manh
Hợp, tan như thể trời hành đa đoan
Một mình hát, một mình đàn
Một mình tụng niệm giải oan một mình
Thăng trầm đếm đủ nhục, vinh
Ai người chia sẻ thâm tình tôi đâu?
Rượu không giải thoát buồn đau
Càng say, càng nhuộm mái đầu trắng nhanh
Học người kẻ chợ đua tranh
Chợt giờ thỉnh thức, hư danh hão huyền
Quanh năm những việc không tên
Quanh năm đối mặt đảo điên đồng tiền
Bao nhiêu mới đủ mua tiên?
Bao nhiêu mới thỏa nỗi niềm khát khao?
“Ao nước lã, giọt máu đào”
Câu ca xưa mãi cứa cào ruột gan
Đất lành đã chọn phương Nam
Dấn thân giã biệt núi ngàn dạt trôi
Bao năm đơn độc cút côi
Tôi lưu dân sống phận người ngụ cư
“Nước sông gạo chợ” phập phù
Say thơ gắng gạt ưu tư lụy phiền
Nhờ thơ tôi đứng thẳng lên
Bước đi những bước vững trên đường đời
Người thơ yêu, ghét rạch ròi
Lòng trai Lũng Núi không lời đầu môi
Thân, sơ khách đến nhà chơi
Rượu thay trà uống mềm môi chuyện trò
Bạn ca cổ, tôi đọc thơ
Đời bào ô chọc phớt lờ lánh đi
Dấn thân – thân cực sá gì
Trước tôi bao cuộc thiên di xứ này
Giao thừa thế kỷ đêm nay
Lòng tôi mở với trời mây vô cùng…
…………………………………..
*Những địa danh thuộc xứ Lạng
LƯƠNG ĐỊNH RƯỢU THA HƯƠNG
LĐ Tặng chú Dũng.
Tha hương giữa chốn quê nha`
Nửa đời nhìn lại ngỡ là chiêm bao
Láng giềng đâu bạn thâm giao
Thế cô lập nghiệp lao đao nẻo đời
Lãng du góc bể chân trời
Bạc đầu mình vẫn không nơi ẩn mình
Hợp, tan dăm bẩy cuộc tình
Bạc đầu mình lại là mình đơn côi
Tha hương rượu uống mềm môi
Ruột gan đau đáu nói cười vu vơ
Núi non cõi nhớ mịt mờ
Bẽ bàng phận kẻ giang hồ rượu suông
Này ly chúc khách qua đường
Này ly uống với tha hương lòng mình
Này ly cạn nỗi nhục, vinh
Này ly vái núi, sông linh quê nha`
Rượu nồng nước mắt cay sa
Ta quay quắt giữa chiều tà rưng rưng
Quây quần đây những người dưng
Rượu ta ai uống xin đừng đãi bôi
Dong hồn vào cõi chơi vơi
Quên mình khổ hạnh, quên đời nhiễu nhương…
KHÚC RU CHÍNH MÌNH
Điều không đợi, cuối cùng rồi cũng đến
Một ban mai tráng lệ khuất sau đồi
Đích chưa tới con đường dài hun hút
Sức đâu còn ngựa hí nước đại phi
Ta mệt nhoài sau những chuyến đi
Trải xô bồ những phồn hoa phố thị
Cả hạnh phúc, cả đắng cay đổ vỡ
Chợt mơ về Lũng Núi tự ru ta…
Có điều gì buốt nhói tận trong tim
Ước níu được mùa thu đi chậm lại
Lá đừng rơi trơ trụi những hàng cây
Có lẽ nào ta dứt mọi mê say…?
LỜI NGƯỜI CHA LŨNG NÚI
Con ơi con Làm con trai Lũng Núi
Khi đi rừng nhớ mang theo dao
Lối trong rừng
Không ai mở sẵn
Bằng con dao sắc của mình
Con tự mở lối đi
Thay lời ru bao đời trong kinh kệ
Cha ru con bằng bài hát người Tày
Mở ra một con đường vực đá chênh vênh
Con trai ơi chớ vội giật mình
Hãy lên đường bằng đôi chân đạp xô đá núi
Đừng ngồi trên mình ngựa
Dong dong theo lối mòn
Cha không thích những bài ca xưa cũ
Nghe họa mi hót mãi cũng nhàm
Nhìn con nhện giăng tơ
Sẽ làm con rối mắt…
Bỏ con dao vào bao
Nhớ mài thật sắc
Khi cần rút ra
Tự mở một con đường
Lương Định