Rồi mùa đông cũng đến hồi loã thể – Lê Miên ca

VTH – Không chỉ là những cuộc tình miên man, thơ các bạn trẻ thế hệ 8X, 9X mang theo tất cả vui buồn, nỗi cô đơn thời đại tự nhiên như  dòng chảy cuộc sống và rồi “tôi lạc vào sự đổi thay chính mình không ngờ hết được” – như nhà thơ Lê Miên ca đã bộc bạch trong chùm thơ anh vừa gửi vuthanhhoa.net:

>> Trống rỗng ngõ ngày không còn Mẹ – Lê Miên Ca

66

Ý NIỆM THỜI GIAN CHUYỂN ĐỘNG

mùa thu đưa ma vạt lá vàng
bầu trời chít chiếc tang mây tưởng nhớ
ngày ăn ruỗng tôi qua lần thay đổi
cái chuyển giao thời khắc cũng vô ngần rất vội

và khi mùa thu sắp tàn
tôi như chiếc lá trên cao
rời cành đi tìm đất hứa
những chú chim non rời tổ
tập bay bằng đôi cánh chưa đủ lông

chiều nay tôi ngắm mùa thu trên ngọn đồi lộng gió
phía thung xanh còn phủ sương
tiếng côn trùng rỉ rên cái lạnh
tôi lạc vào con đường mặt trời máu loang
tôi lạc vào sự đổi thay chính mình không ngờ hết được
và rồi mùa thu uống cạn tôi những trang thơ chưa hoàn tác

chiều nay tôi ngắm mùa thu trên mặt hồ rung đọt sóng
cây tùng trắng vỏ nghiền ngẫm quang hợp
hồ trong hát cho tôi nghe điệu ru se sẽ vàng
tôi lạc trong cuốn hút cuộc sống
tôi lạc trong ý niệm thời gian
và rồi tôi uống cạn mùa thu toàn bích cái rầu rĩ

chiều nay tôi mở chiếc hộp màu đen ký ức
thấy mình ở đó thu vào một góc
thấy cơn mưa tình yêu ở đó nở tôi ra gấp tám lần
thấy thời gian đùa cợt nuốt chửng tôi với lũ say mê
thấy nắng và lá chôn cất tôi chậm rãi

mùa thu tạo nên điệu blue úp ngực con gái vào tôi
nhu nhú mầm thơ xanh mang hương cỏ dại
ý niệm thời gian hiện hữu bất tận
dòng mạch xúc cảm bắt đầu cho sự bùng nổ
mùa thu tàn ngày trùng lắp
đi qua đi qua điệu nhạc phức âm
rồi sẽ còn bắt gặp mùa sau trong tái sinh chuyển động gấp khúc

LeMienCa
Nhà thơ Lê Miên Ca

xếp chiều vào chiếc ba lô
ngang tàng một đứa trẻ con
ngang tàng một thước chiều nhảy nhót

a ha
nằm trong bức tranh
vỡ tung không quy luật
hương chiều ủ phôi thai trong chiếc ba lô cồng kềnh
những gam màu đổ mồ hôi hột
ngao du cùng trời
ngao du cùng lũ sên không đội vỏ
ờ há
vỡ tung điệu đồng quê
vỡ tung cổ họng nàng ca hát

chiều nay cởi trần dưới mùa đông
nhảy múa quanh vòm vú
mới lớn một giấc mơ mầm cây
ô hô
chiếc vớ nàng nhảy múa ngả màu
và tôi nhốt linh hồn mình trong đó

chiều nay tôi quỳ xuống
miệng tung hô mặt trời
đất rung rinh giọng điệu
của thằng tôi lơ mơ

uống một ngụm tinh hoa lúa gạo
uống một ngụm em dậy thì
tôi chết ngất bất thường trong thể thức cuộc sống
sự sắp đặt, mười hai bà mụ hả hê cười thành công trên bản thể em
không nhất định nào trong tôi ba phải
cứ thế, tôi uống chết em
rồi mùa đông cũng đến hồi loã thể
con đường trắng những vạch phân chia

bẻ cành dã quỳ đắp lên em
mùa đông nổi đoá
tôi vất bài thơ mới viết vào sọt rác
nhìn vào em
đồng tử suy sụp
lên rêu nàng thơ dậy thì…

CĂNG PHỒNG BAY TỪ TÂM

Ngã về phía môi em
tôi lấp mùi rượu nơi dạ dày bằng chùm thơ túy lúy
cơn say ngủ quên trong tình động
vấp sợi mong manh hơi thở em nhập nhằng
và tôi quên chính mình là bụi
giấc mê sảng khô hanh bàn tay mùa Thu trể nải

Trôi qua một đêm như thế này với tôi
cơn bão tình không đủ thỏa
gương mặt hăm hở cắp chiếc ba lô ra đi
bầy lá thông kim lổm nhổm bay theo chiều của gió
tôi hứng giọt sương rơi chậm từ cánh hoa hồng vàng
không dễ dàng để tha lỗi được cho những kẻ trốn chạy
người đàn bà của tôi gấp gáp như mùa Thu vàng úa
Chopin sớm len lỏi vào từng ngõ ngách kẽ tóc
bàn chân kẻ trốn chạy liếm láp nỗi buồn ran mùa

Tôi trở lại với thường nhật không mùi hương đọng trên mình
nắng gọi tôi bằng cái tên mới mẻ
lạ lẫm chính gương mặt tươi rói này như hoa hồng vàng trước hiên
tôi không quen với cái buồn dai dẳng
tự vui cho mình như chiếc cối xay cũ kỹ
trên mái nhà bầy chim vẫn hát
tập cho tôi một tự khúc yên bình
ngậm cọng cỏ tranh lót thành chiếc tổ
ấm áp qua mùa mới
tôi cảm nhận hiền lành hơn cơn gió
ngậm cọng cỏ tranh tôi căng phồng bay từ tâm

Nhạc khúc sớm nay tôi kêu ca với bầu trời
gấp lại phía môi em đêm qua
bão tình gấp rút đi ngang
tôi uống cạn thứ gọi là huyễn hóa
trên gương mặt của mình
tôi đánh dấu đỏ một lần thất bại
nhưng có nhiều dấu xanh chờ tôi thực hiện
bông hồng vàng mỉm cười
tôi mỉm cười
nhặt lại mình từ mặt đất
tôi căng phồng bay từ tâm
đôi mắt tìm về nương náu bình minh rạng rỡ

CUNG ĐÀN MÙA ĐÔNG

Ngón nào dài hơn cho tôi cung đàn thừa mứa
đêm giáng sinh chênh vênh trắng
máng cỏ hài đồng chập choạng kí ức mỏng manh
vừa lụn tàn phía ngày hư hao rầu rĩ
nhớ cơn mưa tình ái đầu đời khắc lên cánh cỏ mùa đông
tôi đã từ bỏ bãi bờ hoang dại và còn dại hơn thế nữa
xé toạc tiềm thức cung đàn hờn dỗi
quãng ba nghịch cong cớn đôi môi
nỗi buồn rỗng rênh phía bầu trời vần vũ

Ngón nào dài hơn cho tôi cung đàn buồn bã
chiêm nghiệm đời người trắng như lòng giấy
vết mực ô hoen trùng lắp những con đường
đi về phía mặt trời uống mùi cỏ cháy
con đường nào cho hành trình tôi bứt phá
ăn ruỗng một giai kết bất toàn
tình khúc mùa qua đi về phía mặt trời cung đàn hờ hững
đóng tất cả mọi thứ trong ngăn kéo

Ngón nào dài hơn cho tôi cung đàn ơn huệ
không còn ngày nào anh linh cứu rỗi
bản nhạc mọc đôi cánh chim sâu
bay quẩn quanh bên vòm tư tưởng
nhập nhoạng khung trời địa ngục từ tâm hâm hấp nóng
không thể bước qua nhẹ dạ tình yêu
bản nhạc mọc đôi cánh chim sâu
bay và bay

Ngày hôm nay bên cửa sổ mùa đông
ngón tay dài cho tôi vuốt ve cung nhạc kí ức
bông hồng vàng nở trên phím
và tôi thấy ở phía hồi sinh nào đó
một tôi chìm đắm và một giai kết bất toàn bản ly phôi

LÊ MIÊN CA

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu