PHƠI THƠ
một ngày không anh
con đường thân quen trở thành sa mạc
gom cả âm thanh hỗn phố
lặng im chiếc lá lìa cành
một người đi qua
một người
nhiều người
ai vừa gọi tên em không nhớ nữa
ai vừa mỉm cười em không nhớ nữa
khuôn mặt anh ẩn hiện
ký ức bay trên sông ảo mờ
em quay lại nhìn
lá trải trắng mơ
đêm nhuộm tím căn phòng rỗng
kỉ niệm rơi về đáy gió
anh có hẹn đâu mà chờ
một ngày không anh
thế giới chẳng ai còn thức
nỗi buồn không ngủ
trơ trọi em ngồi phơi thơ
7/7/2015
VŨ THANH HOA
Em phơi,
Anh đâu, nơi đâu(?)
Hỡi anh yêu dấu
Cuối cùng cho 1 Tình yêu bác già ạ.
Tình yêu mới lửng thưởng tới,
Blog chủ phán: thà phụ tình còn hơn để tình phụ .
Huề vốn, phơi tiếp 🙂
Thơ khô một túi, ngỡ ngàng
hương xưa còn đọng, nắng vàng chiều nghiêng
Chạnh lòng mấy nỗi niềm riêng
Bao mùa lỡ hẹn, xuân quên lãng tình !
8.7.2015
VTN