PHÍA KHÔNG CÒN GÌ
bay về phía không còn gì đi anh
chúng mình lại tìm nhau như chưa bao giờ gặp
kí ức nhẹ như mây trắng
nỗi buồn thanh thản mưa
phải đợi bao nhiêu bất ngờ
bao nhiêu mộng du thay áo
cần bao nhiêu toan tính
bao nhiêu khờ khạo
cho một chuyến lưu vong
tan trong vòng tay điên rồ
anh gối vào tóc em thiếp ngủ
giấc mộng dài vô tận
đừng thức dậy giữa nhân gian hà khắc
như người khách lẻ loi trên chuyến tàu nặng nhọc
ga nào cũng lạc loài
mình có sống sót qua những ngày không nhau
hồn nhiên mất trí
những bánh xe vô tri vẫn chen nhau trên khúc đường chật hẹp
chờ thời gian đóng băng
mình cứ bay và rơi
về nơi không còn gì
anh nhé
15.4.2015
VŨ THANH HOA
Ở đâu bằng ở chỗ mình:
Hồn thơ thục nữ, ý tình văn nhân !
hahaha