Ông còi – Vũ Thanh Hoa

ÔNG CÒI

Ông Còi nghỉ đạp xích lô mấy tháng nay bởi con đường lồi lõm, sứt sẹo sau bao phen đào lên, lấp vào, cuối cùng cũng trở thành con đường mịn màng rộng rãi. Nó xứng với xe hơi và xe máy hơn. Nếu khách bộ hành mỏi chân, người ta cũng chọn xe máy ôm. Chả ma nào nhòm đến cái ông xích lô ngồi cuối đường còm nhom, mặt lại khó đăm đăm hoặc đỏ ké vì xỉn. Ông Còi còn bị thứ bệnh gì mà rất hay đau lưng, mệt mỏi. Bà vợ to béo suốt ngày xỉ vả, ông đành đi khám . Nhưng bác sỹ giải thích rất vòng vèo khiến ông chả hiểu mấy, chỉ đánh vần trong toa thuốc được câu “yếu sinh lý”. Chán quá. Xích lô nằm lù lù trong nhà như trêu ngươi bà vợ. Tiền không đưa về đồng nghĩa với việc ăn bám vào mớ tép bà vợ bán chui ở chợ chồm hổm mỗi chiều. Hai đứa con gái bỏ học từ lớp 9, quanh quẩn theo mẹ đi chợ bữa đực bữa cái, giờ lại khăn gói lên Sài Gòn tìm việc, chưa thấy đưa bố mẹ được đồng nào, chỉ thấy kể lể xin xỏ thêm. Buổi sáng, ông Còi mò ra khu chợ gần chỗ ở của mình xin mấy người bán hàng quen cho khuân vác mấy bao tải hàng, mong kiếm được chút gì hơn. Thương tình, họ cũng bớt phần của mấy tay khuân vác chuyên nghiệp trẻ khỏe cho ông đôi chuyến nhưng chỉ khuân được ba bao, ông đã thở mệt nhọc và cái lưng đau nhức lại giở trò. Cầm mấy tờ bạc lẻ trên tay, ông chỉ dám ăn ngàn rưởi xôi và ngồi thụp xuống nắp cái cống bên vệ đường nhai lấy nhai để…Vứt cái lá gói xuống miệng cống, một con chó đen gầy gò chạy đến vẫy đuôi nịnh nọt rồi liếm lấy liếm để mấy hạt xôi cuối cùng. Ông định đứng lên nhưng nhìn con chó đen, ông lại nhớ đến con chó bố ông nuôi ngày xưa đã bị chết vì xe cán. Con chó này giông giống con kia nhưng gày còm hơn. Con chó ngẩng lên thân thiện, đuôi càng ngoáy tít. Không cầm lòng, ông ném miếng xôi cuối cùng cho nó, nó ngoạm một cái hết veo rồi chạy biến.

ông còi

Ông rệu rão bước về căn lều xiêu vẹo. Vợ ông bảo:

– Tôi phải đi xa xa một chuyến may ra gỡ gạc được chút gì. Ông bây giờ cũng thành của nợ rồi. Chết đói đến nơi!

Ông ú ớ toan cãi lại thì vợ trợn mắt:

– Ông nhìn đi, nhà cửa trống trơn! Con cái thì tha phương cầu thực! Ông mà lăn ra bệnh nữa thì con già này làm đầy tớ à?

– Nhưng bà đi đâu?

– Tôi bàn với chú Bẩy rồi. Chú ấy sẽ tính kỹ. Trước mắt là chung ít vốn buôn đường dài Nam-Bắc.

Nói đến “chú Bẩy” ông im bặt. Bẩy là thằng xe ôm lúc nào cũng mặc áo hoa xanh đỏ, đeo kính râm đen, uống cà phê mỗi sáng ở quán cóc cạnh căn lều ông ở. Thỉnh thoảng, hắn lại buông lời “lì xì” vợ ông:

– Gớm, bà chị nom càng ngày càng trẻ ra nhé! Mướt thế “lày” thì như giết ông anh rồi…ha ha ha…
Vợ ông sướng ra mặt, đi đứng điệu đà, mỗi lần gặp Bẩy lại dịu dàng hẳn. Hôm nọ còn cho hắn vay tiền chả biết đã trả chưa. Bà ấy quyết định làm ăn với tên này hẳn “có vấn đề” nhưng ông không dám thể hiện thái độ. Vợ ông đi từ mờ sáng hôm sau, chả buồn gọi ông dậy dặn dò gì.

Ông nằm một lúc, cũng không ngủ thêm được bèn ngồi dậy, mắt trước mắt sau bò xuống gậm giường, đào mấy viên gạch “nguỵ trang” lên tìm cái lon sữa bò bí mật của mình, trong ấy có 3 chỉ vàng ông dành dụm bấy lâu. Cái lon vẫn hàn kín, cậy nắp lon đến toạc cả tay, 3 chỉ vàng vẫn nguyên. Ông quyết định đem ra tiệm vàng đầu ngõ.

– Bác ơi, vàng giả rồi!

Thằng Cương con trai bà chủ tiệm cười khục khục. Ông Còi cãi:

– Tao mua của mày mà? Mày nói vậy nghe sao được?

– Giời ơi ! Khổ thân bác quá. Lúc bác mua thì nó là vàng thật nhưng giờ thì nó đã bị đổi rồi, ông già ơi! Bác nhìn đi nhé!
Thằng Cương đưa cho ông Còi so sánh chỉ vàng thật và chỉ vàng giả, ông run bắn người…chỉ lắp bắp:

– Nhưng mà…ai đổi nhỉ?

– Ôi dào – Cương lại cười- Nếu trộm bên ngoài thì đã “lấy mẹ nó luôn”, việc gì phải lừa tinh vi thế!

Ông Còi muốn khóc…Hết sạch rồi ! Lê về đến nhà, mở cánh cửa thủng nát ra, trong bóng tối mờ mờ ông thấy có vật gì ngọ nguậy. Hoá ra con chó đen hôm nọ…vẫy đuôi tíu tít như người quen đã lâu, con chó lết đến trước mặt ông. Ông Còi mỉm nụ cười nhúm nhó:

– Mẹ kiếp! Là mày. Ở lại với tao nhé – Chăm chú quan sát con vật, ông gật gù – Thôi được, đực rựa thì tao gọi là Còm, coi như cùng họ Còi với tao!

Con chó được ông Còi chiêu đãi một chầu tắm rửa kỳ cọ bằng xà phòng rồi chia nhau bát cơm nguội với mắm. Tối ấy, ông Còi mãi không ngủ được vì vẫn cay vụ vàng giả nhưng thấy con chó ngủ ngon lành, ông cũng nhẹ nhõm chút. Gần sáng có ai đó gọi ngoài cửa làm ông Còi giật mình. Thằng Tèo con bà bán cháo đầu ngõ đứng trước cửa nhe răng cười:

– Bác ơi, má con bảo sang hỏi bác có cho thuê xích lô không? Con đạp…

– Ờ…mày vào đây con. Lớn thật. Kiếm tiền phụ mẹ được rồi nhỉ!

Thằng bé bẽn lẽn bước vào. Bố nó trước đây cũng đạp xích lô, một hôm chở khách gặp mưa, về bị cảm rồi qua đời. Mẹ nó có gánh cháo nuôi nó học hết cấp ba rồi giờ chưa xin được việc. Ông Còi thống nhất cho thằng Tèo thuê xích lô, mỗi ngày trả ông một nửa tiền kiếm được. Thế là ngày ngày ngoài số tiền ít ỏi thằng Tèo đưa, ông Còi làm thêm mấy việc lặt vặt xung quanh thuê mướn, cũng đủ cơm cháo qua ngày. Hai chủ tớ Còi, Còm ngày càng quấn quít bên nhau.
Cuối tháng, ông Còi “chơi sang” làm hẳn nửa xị đế với hai trứng vịt lộn. Một quả ông ăn, một quả ông trịnh trọng bóc ra, đặt trước mặt Còm:

– Ăn đi con. Đời tao lúc khốn nạn nhất, mày theo. Giờ tao chia sẻ tất cả với mày nhé!

Con Còm ra vẻ hiểu tâm sự của chủ, khẽ rên ư ử, cọ cọ đầu vào bắp chân ông lại còn trổ tài giơ hai chân trước lên đi đi một đoạn rồi mới xơi ngon lành quả trứng vịt lộn. Ông Còi cười gằn:

– Mẹ kiếp! Mày cũng có tài nhỉ – Rồi ông bỗng ứa nước mắt – Sao mày lại chọn tao để theo chứ? Đến cả mày, tao cũng chẳng xứng đáng…

Không biết do uống nhiều rượu nên ông Còi xúc động quá chăng, ông khóc hu hu như đứa trẻ con, khóc như chưa bao giờ được khóc. Bình thường, trước mặt mọi người, ông thường tỏ ra lầm lì, khó chịu , chả bao giờ biểu hiện thái độ rõ. Nhưng ngồi trước con chó, sao ông thấy dễ bộc lộ lòng mình quá…Con Còm nằm xuống bên ông, dịu dàng thè cái lưỡi hồng liếm liếm vào tay ông, thế là ông Còi ngủ thiếp đi…

Ông Còi tỉnh dậy thì trời đã quá trưa, dụi mắt ngồi dậy, ông quay ra tìm con Còm. Gọi khản cả cổ chả thấy con chó đâu, ông bồn chồn chạy qua hàng xóm. Chả ai biết Còm ở đâu. Ông Còi hớt hơ hớt hải chạy qua nhà mẹ con Tèo. Vừa nhìn thấy ông, bà bán cháo bảo:

– Thằng Tèo định qua gặp bác đó!

– Chuyện gì? Ông lo lo.

– Giờ mấy đường lớn người ta cấm xích lô rồi bác à, chạy chui chạy lủi khổ quá. Tôi tính cho thằng Tèo đi học sửa xe máy . Với lại có chuyện này…

Bà bán cháo ngập ngừng làm ông Còi càng sốt ruột. Ông bảo:

– Nói mẹ nó đi, bà làm hồi hộp muốn chết!

– Chả là…hôm qua thằng Tèo giành khách với mấy thằng xe ôm, tụi nó trả thù đập nát cái xe xích lô của bác rồi…
Ông Còi choáng váng. Ông không nói được câu nào nữa, đi như người mộng du về căn lều của mình. Ông nằm phịch xuống võng, thẫn thờ nhìn vào hư vô… Chợt ông nghe tiếng rít quen thuộc trước cửa, con Còm đang chạy từ ngoài vào… Ông Còi toan chạy về phía nó thì chợt sững lại…theo sau Còm là một con chó cái lông xù trắng muốt, mũi hồng xinh xắn, nơi cổ còn gắn chiếc chuông nhỏ leng keng đeo bằng sợi dây da nhỏ, hẳn là một con chó quý tộc. Con Còm phấn khích đến mức điên rồ, chạy qua chạy lại trước con chó cái, lúc thì quỳ mọp xuống tôn thờ, lúc lại trổ tài đi bằng hai chân một đoạn, lúc thì hít lấy hít để và liếm láp “người yêu” rất đỗi dịu dàng, nơi cổ họng phát ra những tiếng rít ăng ẳng gợi tình… Ông Còi lặng người nhìn cảnh hai con chó tán tỉnh nhau đầy hạnh phúc, chúng làm như ông chẳng hề đứng đó…chúng làm như không hề biết ông bị bỏ rơi, đơn độc và khốn cùng… Ông bật khóc, gọi:

– Còm! Tao đây…mày định bỏ tao nữa sao?

Con Còm như chẳng nghe thấy gì, vẫn cuồng say điên loạn bên con cái, chúng bắt đầu những động tác đầu tiên cho quá trình yêu nhau hết sức tự nhiên trước ông. Ông Còi thấy máu nóng bắt đầu nổi lên, tự dưng ông nhớ đến cặp kính râm đen, tấm áo hoa xanh đỏ của thằng Bẩy xe ôm… Ông Còi sấn sổ đến, nói lớn:

– Còm! Thôi đi con, đuổi con chó cái ấy về! Mẹ kiếp, nó nào yêu thương gì mày mà mày khổ thế…

Nhưng con Còm đã tối mắt tối mũi bởi “tình yêu”, khi con chó cái sợ hãi chạy về phía cửa thì con Còm chẳng hề quay lại nhìn chủ một cái, cắm đầu cắm cổ chạy theo. “Rầm” ông Còi vác cả cái ghế gỗ để trước cửa bổ ngay vào đầu Còm, con chó ngã vật ra… con chó cái trắng muốt kia thấy vậy bèn bỏ chạy mất. Còm quay lại, cố sức lết về phía chủ…một dòng máu đỏ tươi bắt đầu ri rỉ từ phía sau gáy Còm. Ông Còi sực tỉnh, chạy vội đến, ôm chầm lấy con chó, nức nở:

– Ôi…tao đã làm gì…Tao giết mày thật rồi…Tao …tao…còn ai…

Con chó vẫn cố nhỏm dậy, liếm thật dịu dàng bằng cái lưỡi hồng hồng vào bàn tay Ông chủ đang dính máu mình… hình như nó hiểu từ “Xin lỗi mày, xin lỗi mày…” Ông Còi nói liên tục như cái máy nên gật gù vài cái rồi đổ vật xuống, tắt thở. Ông Còi  lịm đi, ôm lấy con chó…

9.10.2007

VŨ THANH HOA

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu