nửa mùa
nửa tỉnh
nửa mơ
nửa phiên phiến nhớ
nửa nhờ nhờ quên
thình lình thốt
một cái tên
nửa ngày ngơ ngẩn
nửa đêm giật mình
mùa trôi cái tuổi vô tình
vọng từ xưa cũ nổi chìm chiêm bao
nửa ngân ngấn
nửa nao nao
nửa đầy nửa khuyết hóa vào hoàng hôn
vắng nhau hai nửa mất hồn
kiếp này hẳn phải bồn chồn
…thiên thu
5.12.2010
Thôi còn một nửa
Đừng ru !
Kẻo mà rụng hết mùa thu vào hồn
Tình duyên …
tâm sự đầy vơi
Nửa đường
gãy gánh
nửa đời
truân chuyên
Nay qua giông bão, bình yên
Vườn thơ có ánh trăng nghiêng thanh bình
Trăm năm Tơ – Nguyệt vô tình
Thì còn đây kiếp nhân sinh với đời.
Hôn nàng thơ ở em tôi
ở đôi mắt sáng, ở môi em cười.