1.
Khi bạn hỏi Đất Nước tôi bao tuổi
Xin hãy đếm những ngấn bùn châu thổ quê tôi
Khi bạn hỏi về tầng sâu lịch sử
Xin đếm những ngấn bùn bồi đắp nước non tôi
Như một cuộc trường chinh vĩ đại
Những ngấn bùn tụ hội ở Giao Châu
Những ngấn bùn thăm thẳm
Rất xưa
Và rất lâu
Những ngấn bùn bất khuất
Đắp bồi từ đớn đau
Những ngấn bùn kiêu hãnh
Chưa bao giờ cúi đầu
Máu tôi chảy trong lốt chân hy vọng
Của 50 người anh theo mẹ lên rừng
Da tôi trổ những bông tràm nhiệt đới
Giữa đoàn người xuôi biển giết Giao Long
Và tôi hát
Và tôi còn hát mãi
Khúc giao hoan của nòi giống Lạc Hồng
Và tôi hát
Xin cho tôi hát nữa
Ánh vàng phèn trên da thịt Tổ Tông
Mắt đẫm ướt dưới mây trời Lũng Cú
Chân đạp bùn se thắt Mũi Cà Mau
Cho tôi cúi trước bài ca của Mẹ
Của Tổ quốc tôi
Bùn bãi thơm màu…
2.
Những cơn lũ sạt nhà tốc cửa
Những cơn bão lật thuyền xác dạt người trôi
Những tháng hạn đồng hoang cỏ cháy
Vốn ngàn đời thách đố dân tôi
Nhưng
Bão, lũ hay đồng kia khô nỏ
Cũng chưa là gì trước những trận lốc đen
Chúng đã đến
Chúng đã từng tràn đến
Đen ngòm từ bắc phương
Sát phu
Hiếp phụ
Trấn trạch
Yểm bùa
Đoạt sừng tê
Cướp ngà quí
Dồn hiền dân mò ngọc dâng trai
Chúng nó đến
Bất từ trò khả ố
Cởi truồng xua quân bức chế Hai Ba`
Tráo trở lọc lừa nàng Mỵ Châu trinh tuyết
Khói Loa Thành còn khét đắng tim ta
Chúng đã đến
Sẽ quen mùi
Còn đến
Từ đất liền
Từ phía biển xa
Muốn xóa trắng hình hài Tổ quốc
Cướp giật những đảo biển hiền hòa Hoàng Sa, Trường Sa
Chúng đã đến
Và chúng còn dọa đến
Biến chúng ta thành kẻ yếu hèn
Ép ta nghe cái luận lý ma cô rằng “chính quyền đẻ ra từ súng”
Ngậm ngọt đường trước Hữu Nghị Quan
Một buổi sáng tháng 2 năm 79
Bỗng rùng rùng nồng nặc lũ kên kên
Chim ăn xác khua tối rừng biên ải
Những bản làng nháo nhác súng rền vang
Những bản làng biên giới vốn bình yên nghe cón nước đếm nhịp chày bên suối
Xác bà mế ôm con gập ngang cối gạo
Từng đàn trâu khua mõ thở ven rừng chân dãy đạp mắt trừng không kịp khép
Chúng nó đấy
Bày kên kên tàn độc
Luôn mồm hô hữu hảo, láng giềng
Ve vãn anh, em tối lửa tắt đèn
Hiện nguyên hình loài chim ăn xác
Cái lý thuyết biển người
Cá thói quen bắt nạt
Ta chưa quên
Và, không bao giờ quên
Không thể quên
Không thể bắt ta quên
Chữ Sát Thát ông cha ta khắc thích
Lên những đôi tay gom tích ngấn bùn
Trên cuồn cuộn bắp gân đắp chiến tuyến Sông Cầu,
vát nhọn cọc Bạch Đằng giữ nước
Vẫn văng vẳng tiếng thiên sung Sát Thát
Ghìm chật lòng
Nhưng
Không bao giờ quên!
3.
Ai là bạn
Hãy đến với chúng tôi xoải chân trần trên cát
Lắng tiếng trở mình thao thức phù sa
Nghe suối thở dưới tán rừng châu thổ
Sưởi làn hương thắp tết ông bà
Xin bạn cứ ruổi rong thỏa thích
Suốt vòng cung đầy nắng nước non tôi
Cùng vỗ chiêng, cồng
Như vỗ những mặt trời nho nhỏ
Sẽ gặp đàn chim cổ tích bay ra
Bạn thử ướm bàn chân tõe ngón
Những bước bùn, bước mẹ, bước em tôi
Bạn sẽ hiểu vết bùn như máu đọng
Trên vai trần, trên tóc khét cha tôi
Tôi sẽ hát bạn nghe
Những làn chèo võng đêm thị rụng
Nhịp với trống quân trống quýt trống cò
Sẽ thở khúc nam ai
Sẽ mở điệu nam bình
Sóng sánh Sông Hương
Nối thuyền tình tím áo
Sẽ hát những niềm người thăm thẳm
Dưới vòm trời bát ngát Cửu Long Giang
Ôn ý chí anh hùng đi khẩn đất
Mở rộng dài cho câu lý bay lên
Tiếng cồng âm dương
Điệu hát
Giọt buồn
Đều hồn quê tôi đấy
Nó là hồn thiêng
Và, nó cũng hồn người
Ai là bạn sẽ tìm ra thơm thảo
Xoải chân cùng ngang dọc nước non tôi
Một đất nước
Giặc tan lại tới hồ trả kiếm
Nhân dân tôi không trả oán bao giờ
Lẽ nhân nghĩa tự hóa rừng kiếm sắc
Kết như tràm, như đước ngút ngàn kia…
Đất Mũi,13/7/2011
Hoàng Quý
Năm mới xin chúc nhà thơ Hoàng Quý và đồng chúc nữ nhà thơ chủ web Vũ Thanh Hoa nhiều sức khỏe, nhiều tác phẩm hay, mang tới cho bạn đọc những món quà tinh thần và trí tuệ phong phú!
Cùng bạn bè quây quần ngày đầu năm mới, chúng tôi cùng đọc và rất xúc động nhiều bài viết trên vuthanhhoa.net – một trang đã thành thân quen của chúng tôi. Với chiếc máy vi tính nhỏ, trước Hồ Gươm thiêng liêng và lịch lãm, “Những ngấn bùn trên mũi chân Tổ quốc” đã gửi tới thông điệp của một nhà thơ luôn luôn đặt Nhân dân, Tổ quốc làm trung tâm hầu mọi sáng tác của mình. Xin cảm ơn người thi sĩ mà chúng tôi luôn kính trọng! Ông đã gửi đi thông điệp lớn về tình yêu Tổ quốc, đã và càng cần hơn bao giờ hết vào những tháng ngày này. Tổ quốc trên hết. Nhân dân trên hết. Những nhà thơ luôn đặt Nhân dân và Tổ quốc vào vị trí hướng tâm, được chiếu xạ bởi cảm xúc tinh hoa sẽ gắn bó vĩnh viễn trong lòng bạn đọc và công chúng!
Nhìn ngắm ông với bộ quân phục của một cựu chiến binh tại Đất Mũi thiêng liêng, vô cùng cảm động khi đọc “Những ngấn bùn trên mũi chân Tổ quốc”. Ông nhắc lại những ngày tháng 1979. Ông định nghĩa về Tổ quốc bằng hình ảnh những lớp bùn bất khuất và vĩ đại. Ông khảng định lòng nhân và trí dũng của dân tộc chúng ta. Đất nước như một cuộc trường chinh vĩ đại. Chúng ta yêu hòa bình, vì thế chúng ta sẽ một lòng nếu sơn hà nguy biến. Bởi vì, như ông đã viết: “Một đất nước/ Giặc tan lại tới hồ trả kiếm/ Nhân dân tôi không trả oán bao giờ/ Lẽ nhân nghĩa tự hóa rừng kiếm sắc/ Kết như tràm, như đước ngút ngàn kia”!
Một người bạn vong niên của tôi đã sống xa Tổ Quốc hơn 40 năm. Ngày đầu xuân anh điện về cho tôi sau khi đọc “Những ngấn bùn trên mũi chân TQ” : “Tớ rất xúc động , đã từ lâu lắm rồi, tớ mới được đọc một bài thơ viết về Tổ Quốc có sức lay động và truyền cảm đến nao lòng. Giọng thơ khác, lạ, câu chữ trí tuệ mà gần gũi vô cùng …”. Còn tôi thì cho rằng, đây là một trong những bài thơ hay nhất về chủ đề lớn (Nhân Dân; Tổ Quốc) của văn đàn nước ta.
Tôi nhớ rằng, những ngày đầu sau cuộc chiến chống Mỹ, nhà thơ Hữu Thỉnh đã viết Trường ca biển. Ở trường ca này, ông đã linh cảm về hướng sẽ đến của kẻ thù vốn chưa bao giờ để chúng ta yên. Giờ đọc lại mới thấu hiểu ít nhiều những linh cảm ấy.
Phải mấy mươi năm sau cuộc chiến tranh bắt buộc để tự vệ ở hai đầu biên giới, những ngày tháng 5, tháng 6/2011 chúng lại khiêu khích, gây hấn có hệ thống, bắt các ngư thuyền đánh cá của bà con ta, cắt cáp tàu kĩ thuật ngay trên biển ta, vẽ đường lưỡi trâu lưỡi bò đe dọa độc chiếm biển Đông, các trang mạng và kể cả Thời báo Hoàn Cầu đăng tải những bài sặc mùi đe dọa và khiêu khích… nhưng các nhà thơ và nhân dân yêu nước đâu có mũ ni che tai, đâu có yếu mềm. “Tổ quốc nhìn từ biển” (Nguyễn Việt Chiến), “Những ngấn bùn trên mũi chân Tổ quốc” (Hoàng Quý) là hai thi phẩm sáng chói nhất lập tức xuất hiện. Các anh đã nói, đang nói và còn nói, còn viết về Lịch sử hào hùng, về Nhân dân về Tổ quốc. Các anh mới chính là những nhà thơ chân chính thuộc về Nhân dân, vì Nhân dân và Tổ quốc, không bẻ cong ngòi bút vì bất cứ điều gì.
Cám ơn vuthanhhoa.net đã đăng tải tặng bạn đọc chúng tôi những tác phẩm ưu tú ngay ngày đầu năm mới!
Những ngày bức bối tháng 5, 6/2011 khi kẻ thù khiêu khích trên biển của chúng ta. Chúng cho tàu hải giám cắt cáp tàu Bình Minh 02, rồi lại đến tàu Viking II của Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam. Côn đồ và trắng trợn, Bùi Quang Khiêm – Phó Tổng thư kí UB chính sách An ninh quốc gia, Hội nghiên cứu khoa học chính sách Trung Quốc hống hách dọa dẫm: “TQ từng dạy cho VN một bài học, nếu VN không chân thành sẽ còn nhận bài học lớn hơn”. Mà đâu chỉ riêng Khiêm. Nhiều tướng lĩnh và các nhân vật hiếu chiến hùng hổ dọa dẫm chúng ta. Chúng quên rằng dân tộc chúng ta chỉ vị lẽ phải, trọng lẽ phải. Dân tộc quật cường đâu sợ bất cứ kẻ thù nào. Xưa thế. Và nay vẫn thế.
Hãy nghe nhà báo nổi tiếng Sergey Aphomin nói trong những ngày đó: “Lịch sử nhiều lần chứng minh Việt Nam luôn đứng vững. Nếu ai hy vọng vào sự yếu mềm của Việt nam thì họ nhầm”.
Tôi thật sự xúc động khi đọc “Những ngấn bùn trên mũi chân Tổ quốc”. Nhà thơ đã nói thật sinh động, giản dị về lịch sử, về sự bất khuất nhưng rất đỗi yêu hòa bình của dân tộc chúng ta. Mong sao có bạn nào giỏi tiếng Trung Quốc hãy chuyển ngữ và gửi cho những kẻ quen thói hiếu chiến, hống hách và không thuộc lịch sử để họ hiểu rằng bất cứ kẻ thù nào tưởng chúng ta run sợ thì họ đã nhầm và thực sự ngu xuẩn.
Hôm nay tôi mới được đọc thơ Hoàng Quý. Thì ra bấy nay ăn giả, uống giả nhiều. Thơ ông hay quá mà không diễn đạt được cảm xúc của mình. Đọc đi, rồi đọc lại. Chữ như có ma. Thơ hay, dữ dội, nhưng đầy nhân ái, ấm áp!
Hôm nay vào vuthanhhoa.net để thưởng thức và suy ngẫm một thi phẩm tuyệt hay nữa, thi phẩm “Hạc trắng bay” của nhà thơ Hoàng Quý. Tôi lại đọc lại “Những ngấn bùn trên mũi chân Tổ quốc” của ông. Cũng không nhớ đã đọc đi đọc lại đã bao nhiêu lần. Ông, một nhà thơ chân tài, nhà thơ khảng khái, nhà thơ yêu nước, nhà thơ sáng giá nhất trong không nhiều những nhà thơ sáng giá. Ông truyền đi hơi ấm nồng nàn tình yêu bất diệt với Nhân dân – Tổ quốc. Đúng như một bạn đọc đã phân tích: Ông là nhà thơ tiên phong dám lấp cái khoảng trống đáng xấu hổ của thi ca chúng ta về thái độ yếu hèn, ngoảnh mặt với một sự thật lịch sử về cuộc đánh lén của bọn “Giặc đồng chí “. Giặc đồng chí còn nguyên đó, bức hiếp trắng trợn, trơ tráo, giảo quyệt và ngày càng nham hiểm hơn. Chúng còn y nguyên dã tâm chó sói. Hãy cảnh giác !
Phải cảm ơn nữ thi sĩ Vũ Thanh Hoa đã biên tập và giới thiệu kịp thời “Những ngấn bùn trên mũi chân Tổ quốc” – Bài thơ hay nhất trong những tráng ca hay nhất viết về Đất Nước !
Em con nhà lính. Em biểu quyết bầu nhà thơ Hoàng Quý làm chính ủy của dân ta lúc lâm trận nếu cần. Lúc hòa bình giáng chức xuống… nhà thơ!
Đồng chí này chắc con nhà lính kiểng. Nhà thơ Hoàng Quý cứ là nhà thơ và làm thơ để cho chúng ta và cả các chính ủy đọc chứ. Hồn nhiên quá. Nhưng cũng đáng yêu!