VTH – Gặp Võ Phương Thúy hai lần, đều đi cùng Trịnh Sơn nên tôi chưa có dịp chuyện trò nhưng nhìn đôi mắt “sắc như dao cau” của Thúy, tôi cảm nhận sự day dứt mãnh liệt luôn ẩn chứa trong nụ cười duyên dáng của cô gái trẻ gốc Nghệ An này. Thơ Thúy cũng thế, chỉ mới xuất hiện trên các trang báo mạng thời gian ngắn, đã làm nhiều người ngẩn ngơ bởi nét chững chạc đầy cá tính.
Vuthanhhoa.net giới thiệu cùng Bạn đọc chùm thơ của Võ Phương Thúy do nhà thơ Trịnh Sơn vừa gửi:
CẠN
Em muốn phác lên mùa nụ cười răng khểnh
Làm duyên nốt cái thì con gái
Lúng liếng hết cái tình mắt biếc
Những đường cong chợt dậy sóng mơ hồ
Muốn lõa lồ một đêm trăng Thị Nở
Góc vườn khuya rụng vỡ trái địa đàng
Thèm vụng trộm để một lần ăn rở
Bén gót Thị Mầu tung tẩy chốn thanh tao
Chưa đi hết cái dốc người mà lối về đã cạn
Anh cạn em mắt môi
Em cạn em ngày tháng khóc cười
Mảng tối thời gian cựa quậy trong vũng lầy của chúng ta
Nỗi đau hóa bùn
Đam mê sinh sôi.
Kẽ đời nào yêu thương về ngập lối
Trói vào nhau cát bụi
Phôi pha
4/11/2011
TRONG RỪNG SƯƠNG MÙ
(nghe Phúc Âm Buồn)
Thôi nằm co nữa nghe anh
Lạnh hôi hổi hốc tim lành lặn em
Một. Hai. Ba… Sáu. Bảy… Quên
Chín thương Mười nhớ ai thèn thẹn chi
Mô cao thấp. Vũng rập rì
Kìa Xuân tóc đỏ bỏ đi lâu rồi
Tay vò cát. Mộng núi đồi
Chào cơn Hồ thỷ ra ngồi với sông
Nằm co rồi lại nằm cong
Bãi bằng mối đụn bụi hồng dế kêu
“Lêu bêu tếu táo sớm chiều
Nửa khuya ngậm ngọn cỏ dìu ý trăng”
Em. Anh. Sao. Sóng. Con. Thằng
Thôi nằm co nữa! Lật sằng sặc lên
10/01/2010
NỖI NHỚ
Trên cánh đồng em cô đơn về làm tổ
Hạn hán ngày xa nhau
Khát một cơn mưa hôn để vén trần nỗi nhớ
Khát cơn yêu thương dịu xoa thô ráp ngực đầy
Khát. Khát nhau.
Em ngồi giữa đêm tối để ko thấy cái bóng lẻ loi của mình
Chiếc điện thoại tắt nguồn mà ngồi mơ tiếng tin nhắn
Hình như có nỗi sợ hãi ngay trong lồng ngực (Con tim vốn không biết nói dối)
Khi cơn mưa đêm đổ ập xuống ngút ngời
Chiếc áo sơ-mi của anh em cố tình không giặt
Mùi đàn ông thấm trong những sợi vải kia đôi lần làm em bật khóc
Mấy cuốn sách dở dang anh đọc cứ hiện lên một dáng ngồi thân quen
Tấm drap trải giường thèm những lần nhầu nhĩ
Những giọt ghita bỗng trở thành ma mị
Ám vào giấc
Chấp chới những cơn ác mộng phôi pha
Ngày tràn qua đêm…rồi qua đêm
Nỗi nhớ tràn qua tất cả
Phương trời nào nắng lên miền cỏ lạ
Hái một bờ cho nhau
19/8/2011
VPT.
NGANG QUA TRƯỜNG CŨ
Buồn ra ngồi với gốc cây
Em xông xênh bóng lá gầy mắt đen
Mơ xa mộng lạ rồi quên
Vết dao đời cứa sẹo tên chúng mình
Cái thời tóc kết nơ xinh
Thùng thình nắng thả bình minh đôi ta`
Trái tim gói ghém thật tha`
Cỏ hoa buộc gió làm quà cho nhau
Cái thời áo trắng chưa nhàu
Cầu vồng bảy sắc một màu thanh xuân
Lung linh môi má kết vần
Bỗng mưa nặng hạt tình gần thành xa
Cái thời em mới đi qua
Vu quy rớt lại đóa hoa biết buồn
Bước chân rơi buốt con đường
Một hôm đứng lại chạnh thương nhớ người
Buồn ra ngồi với cái thời
Nhặt dăm ba phiến mặt trời rồi đi
Sàigòn, 05/2011
VPT.
XÕA NGÀY TÓC RỐI
Tóc mềm thắt dải ngang trời
Em cười trong mộng trách lời dối gian
Tím chiều nắng mỏi hành trang
Câu thơ mười bảy khẽ khàng niềm riêng
Tóc dài nối nhớ bờ quên
Xanh miền mây cũ thả phiền cho ai
Rách mùa yếm buộc trâm cài
Đan xiên đan xéo thở dài mà che
Tóc hời đem gói cơn mê
Ướt tàn mưa muộn lối về trống tênh
Hai tay úp mặt nhớ mình
Xõa ngày tóc rối tềnh hênh nỗi buồn…
3/4/2011
NGƯỢC PHÍA BẾN NGƯỜI
Đằng đẵng ngày dài xa nhau
Em ném hờn ghen vào bóng tối để nghe dội lại niềm tức tưởi
Chỉ gối chăn mới hiểu
Sự đợi chờ khắc khoải đôi khi không phải của để dành
Em đếm từng phút giây xa nhau
Và đến lúc sự biền biệt khiến em quên thôi đếm nữa
Những giọt mưa khua trên mái tôn ngỡ tim mình đang vỡ
Ngàn mảnh thầm thì hành khất một bờ môi
Niềm hiu hắt chảy tràn qua những ý nghĩ về nhau
Yêu thương đấy
Muộn phiền đấy
Đã ghim vào bản tình ca những cung sầu
rát tiếng thở dài giữa thinh không
Hạt bụi nào vướng lại sau cùng
trong mắt trong
Em cười tòe loe với ngày để giấu nhẹm nỗi buồn
Mà nỗi buồn biết nói
Em nức nở với khuya để giá lạnh vỗ về
Thì cơn mơ nói dối
Đêm nay em thức cùng vì sao để thắp sáng một góc mình nhỏ nhoi
Cháy
Cháy
Cô đơn tàn tro
Nỗi nhớ tàn tro
Đem thả hết trên dòng sông lưu lạc
Ngược phía bến người…
Võ Phương Thúy