VTH – Mình nói với nhà thơ Phạm Dạ Thủy: Em gặp chị nhiều lần, mỗi lần cách nhau một khoảng thời gian dài, em đọc thơ chị khá nhiều và lần nào em cũng nghĩ đến một từ: An nhiên. “An nhiên” cả về nhan sắc hầu như không thay đổi theo năm tháng và tâm hồn thơ. “An nhiên” là từ chị đã dùng trong một câu thơ và có lẽ đã ám vào tôi khi tôi viết về tập thơ Ru Hoa của chị?
Tôi đã cảm nhận thơ PDT: “Dịu dàng không đến mức ủy mị, tinh tế không đến mức khắt khe, chân thành không đến mức thô nhám, đấy là phong cách thơ Phạm Dạ Thủy, vì thế chị có thể chinh phục được nhiều đối tượng bạn đọc, nhiều thế hệ, dù có thể họ là những người kỹ tính”
Mời Bạn yêu thơ hãy cùng vuthanhhoa.net đọc chùm thơ mới của nhà thơ Phạm dạ Thủy:
>> Nghe cỏ tự tình đời chợt an nhiên – VTH Đọc tập thơ “Ru hoa” của Phạm Dạ Thủy
>> Một giờ trăng mật, một tình trăm năm – Đọc thơ Phạm Dạ Thủy
Một mình
Ngõ vắng
Dấu người đã phai
Cái chớp mắt dài một năm
Ngổn ngang kỷ niệm
Biển rất gần
Sóng rất hiền
Lời ru đêm nào ngọt như ca dao
365 ngày xa
365 ngày qua
Còn nguyên vị mặn trong gió
Tha hồ hít thở
Tha hồ nhớ nhung
Rơi về đâu tiếng cười
Đi về đâu hỡi người
Biển nhớ!
Sắp đặt ký ức ngăn nắp để tường thuật nỗi nhớ
Giờ ngày tháng năm…
Nói gì làm gì
Một người nhớ một người quên
Một người cười một người khóc
Ngược chiều gió
Lời ai bay
Biển nhớ!
Phác thảo nỗi chờ ngày mai
Có thể cuộc hẹn lỡ hẹn
Cái lắc đầu buồn như tay vẫy
Bóng ai mờ ảo
Dụi mắt ba lần
Hư
Thực
Không thể cắt nghĩa
Hắt hiu
Ngõ vắng
Biển đầy!
NGÀY HẠNH NGỘ
Biết nói gì làm gì
ngày hạnh ngộ sau lưng
mơn man tháng bảy
điều muốn nói đã nói
điều muốn làm bị phong tỏa
muôn trùng hệ lụy
tự do ngoài tầm tay
Tháng bảy sắp vẫy tay tạm biệt
Heo may ngấp nghé ngoài hiên
Mùa thẹn thùng giao cảm
Dùng dằng đi ở
Nắng
gió
mây
mưa
Đôi khi vẽ ra những dự định rồi xóa
Đôi khi quyết rời xa… rồi khóc
Ngày hạnh ngộ sau lưng
Ngột ngạt
Thở chậm
Thở…
Chậm…
Biết nói gì làm gì
Ngày hạnh ngộ
Vui
Buồn
Đọng lại hay tan biến
Hơi ấm chiều
Không đủ ấm chiều
Ngày hạnh ngộ
Dùng dằng
Ngày hạnh ngộ
Rưng rưng…
TỰ DỖ
Tôi dỗ tôi một ngàn lần
Rằng thôi quên hết những ngần ấy đau
Tháng ngày chớp mắt qua mau
Nhớ làm chi tiếng còi tàu đã khuya
Bạc lòng rỗng một sẻ chia
Câu thề ngày ấy đầm đìa mưa chan
Dỗ mình rằng cõi nhân gian
Còn trăm hoa nở còn ngàn lá xanh
Còn mây trắng còn gió lành
Sá gì một chút đành hanh nỗi đời
Chỉ xin nhắn với một người
Làm ơn trả lại nụ cười tôi xưa
Tặng VTC
Ngả nghiêng… say bởi khao khát dã quỳ
Vàng hoang dai cái màu vàng miễn nhiễm
Khi ta gọi “dã quỳ ơi” trìu mến
Là phút trút lòng về phía dã quỳ. Mơ…
Vàng trong ta cháy nỗi mong chờ
Vàng ấm áp cõi chiều hoang lạnh
Tay nâng niu dã quỳ mỏng mảnh
Ngỡ nắng còn rực rỡ phía hoàng hôn
Hoa đưa ta về mộng giữa đời thường
Căng ngực thở nồng nàn hương phố núi
Xa quá thế mà chừng như gần gũi
Dã quỳ vàng lồng lộng giữa hồn ta
Tạm biệt dã quỳ tạm biệt một màu hoa
Bàn tay vẫy ánh mắt nào níu lại
Ta mang theo cái màu vàng gió bụi
Liêu xiêu về phố biển ngả nghiêng… say!
CHIẾC BÓNG…
Không thể nói trước điều gì
Ngang qua tôi người vẫn là chiếc bóng
Chiếc bóng…
Không thể định hình trái tim người
Tôi căng mình đối phó
Nét chau mày len vào giấc ngủ
Hằn một lằn roi
Không thể chịu đựng những xác tín mơ hồ
hình thành giấc mơ rỗng
Chiếc bóng nhạt nhòa như vệt khói
Một ngày hòa vào mây
Không thể nói trước điều gì
Nước mắt gột rửa nỗi buồn
Giật mình
Tiếng chim
Thềm rêu tràn nắng…
GỬI CON
Không còn những bước chân bết đầy bùn đất
Không còn mồ hôi lem luốc mặt mày
Không còn tóc rơm khét nắng những ngày…
Ơi ới mẹ gọi về
cơm canh nguội lạnh
Cái tuổi ham chơi
Cái tuổi buồn vui chưa phân định
Chưa rạch ròi yêu ghét được thua
Đã cất vào chiếc-túi-đựng-ngày-xưa
Để một mai vọng thương về kỷ niệm
Con của mẹ bây giờ là chàng trai vững chãi
Biết sống vì người, biết độ lượng, bao dung
Biết đếm thời gian… vô hạn vô cùng
Biết đếm đời người… từng tờ lịch rụng
Biết trân quý từng phút giây được sống
Biết chăm lo bố mẹ tuổi vào chiều
Bố mẹ bây giờ
những cây số đời còn lại có bao nhiêu!
Chỉ tình yêu con trải dài vô tận
Mẹ nâng niu từng ngày vui sống
Từng ngày bên con là vốn quý đời mình
Nguyện cầu cho con mãi mãi an bình
Hạnh phúc tròn đầy như vầng trăng mười sáu
Để mai kia mẹ hóa thành mây khói
Vẫn yên lòng khi nghiêng xuống đời con
CỎ LAU BUỒN
Đứng bên cỏ lau thấy đời quá ngắn
thấy tình phơ phất lả mềm trong mưa
thấy mình như mây không không sắc sắc
thấy người chiêm bao tay vẫy một đời
Cỏ lau buồn như cuộc tình bạc trắng
em mười bảy tuổi ngóng người chiêm bao
suốt tuổi thanh xuân suốt thời thiếu phụ
bóng người biền biệt bóng tình lao xao
Nỗi đau một đời niềm vui một thoáng
tình anh một thời nuôi lớn tình thơ
anh hóa mây bay em thành nước mắt
đứng trước cỏ lau nghẹn đắng môi…chờ.
PHẠM DẠ THỦY
Cám ơn Vũ Thanh Hoa đã giới thiệu trang trọng chùm thơ Phạm Dạ Thủy trên vuthanhhoa.net
Chúc Vũ Thanh Hoa luôn vui, khỏe, yêu đời, yêu người, yêu thơ để vuthanhhoa,net luôn tỏa sáng và bạn đọc luôn gắn bó với “nàng thơ” !
Dạ, chị yêu quý 🙂