Nhặt lại nụ cười tuổi đôi mươi, khe khẽ hát – Jasmin Trần

Jasmin Tran
Tác giả Jasmin Trần (Ảnh trên FB cá nhân)

VTH – Tôi biết Jasmin từ những năm 2008, 2009 khi còn hoạt động bên trang Vnweblogs, chị đi cùng thơ như một cuộc dạo chơi thanh thản, nhẹ nhàng mà bền bỉ. Qua bên Facebook thỉnh thoảng đọc lại thơ Jasmin Trần, vẫn thấy người đàn bà ấy giữ được độ nồng nàn, da diết trong thơ cùng với sự sâu lắng hơn, chắt lọc hơn bởi sự trải nghiệm với bao vui buồn của người xa xứ…

Mời bạn đọc chùm thơ của tác giả Jasmin Trần gửi từ Đức cho vuthanhhoa.net:

Lá Đêm

Đêm huyền ảo phấn bụi vương mắc lá
trăng muộn khom lưng bò qua tầng mây lấp
khẽ chạm cành hái giấc ngủ khuya
lá non cựa mình trở giấc

Đêm cất giấu tất cả những ồn ào, vội vã
thả chiêm bao lơ đãng
gặp bâng quơ mộng mị
lá chạm cành
Trốn vào mơ chòng chành ngiêng ngả

Sương đêm thả giọt mềm
lá ưỡn mình hứng giọt sương rơi
trăng mờ dần, màn đêm đồng lõa
thì thào trong gió tiếng lá run

Sương vẫn loang đẫm từng kẽ lá
vá vào đêm những nốt mầu hối hả
cơn gió nào cuốn nổi giấc mơ hoang
đêm nay lá vẫn say mềm…
quên là đêm vẫn canh chừng lá non.

Bâng quơ

Ngày vấp phải bóng của dư thừa đểu giả
Đêm giẫm lên mầm của dối trá
Những tế bào điêu ngoa sấp ngửa sau bóng đêm
Dựa vào đêm
Trốn bên thềm hạnh nhân của thật thà
Nhân ái vội về
Cửa không then
Điêu ngoa, gian dối vội lên chân

Ngày trôi
Đêm hấp hối
Mộng mị bâng quơ. Tự dỗ
Bể nhân gian hồi sinh
Tình người mọc
Nụ nhân ái nở hoa
Mầm thật thà vươn vai khẽ cựa

Đêm tàn…
Bình minh sang
Gọi ngày về ui lại giấc mơ
Bâng
Quơ
Vụn
Vỡ!

NStudio shot of young beautiful woman wearing hat: gười đàn bà sám hối tuổi thanh xuân

Người đàn bà bán rẻ tuổi thanh xuân
Lỗ vốn nhan sắc với những cuộc tình hoang dại
Sau những lần đau vì thua thiệt
Người đàn bà đau đáu ôm hận
Còn tuổi nào cho những nông nổi, để kịp suy tư, kịp nhận ra mình tự giẫm lên bóng mình trong đêm
Còn sót lại êm ái nào cho nhung nhớ mượt mà, thay vỗ về những khi tình hụt hẫng

Người đàn bà thu mình trong uất ức
Uống những hậm hực như lên cơn khát trên sa mạc
Đếm ngược những vết xước còn in trên da thịt
Tự mình thấy ngai ngái mùi thơ dại
Dốc hết những ái ân còn gim đâu đó trên tế bào cơ thể, gội sạch những dĩ vãng một thời nông nổi
Chẳng thể khóc được vì hốc mắt đã cạn cho những mùa đau , cho những dập vùi, và cho cả những mua vui.

Người đàn bà lặng lẽ, gom lại những tàn phai
Không nhớ nổi hình hài tuổi hai mươi
Tự vẽ lên khuôn mặt, dung nhan chẳng hồi sinh
Dằn vặt gặm nhấm từng đốt thời gian, đêm tự tình, u tịch phận hồng nhan
Người đàn bà hoài niệm, sám hối tuổi thanh xuân
Thời gian hoài thai
Nhặt lại nụ cười tuổi đôi mươi, khe khẽ hát….
Cho tôi được một lần xám hối tuổi thanh xuân.

Có một đêm anh đi về phía ấy.

Có một đêm anh đi về phía ấy
Phía ấy không em không đèn mầu lấp loáng
Không tiếng nhạc hoang mê
Trăng quên cả lối về

Có một đêm anh đi về phía ấy
Phía ấy không em góc phố buồn yên ả
Mây thôi vương tóc thả
Sao lạc lối đi hoang

Có một đêm anh đi về phía ấy
Phía ấy không em màn đêm mầu u tịch
Hoa thôi ngát mùi hương
Gió lầm đường xa bước

Bàn chân mách bảo đừng đi nữa
Phía ấy không em phía ấy xa lạ lắm
Vắng tiếng em cười
Phía ấy hoá hư vô!

Jasmin

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu