VTH – Tôi biết chị Ngọc Yến từ khi hai chị em còn là những blogger sôi nổi trên trang Vnweblogs. Nhóm thơ Bạc Liêu của chị thật vui vẻ, đoàn kết và đầy tài năng. Chị Yến nổi bật trong nhóm vì thơ hay và xinh đẹp. Hẹn mãi rồi nhóm thơ Vũng Tàu cũng được hội ngộ với nhóm thơ Bạc Liêu, tay bắt mặt mừng, tình thơ tràn trề ngây ngất…
Thoáng rồi đã mười mấy năm, khi phong trào Blog đã qua thì ai cũng có ngôi nhà của mình trên Facebook. Những blogger xưa người còn người mất, người vẫn làm thơ, người không làm thơ nữa. Nhưng chị Ngọc Yến vẫn viết đều và thơ chị ngày một sâu lắng, da diết hơn khi trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống riêng của mình. Mời bạn đọc chùm thơ mới của chị Huỳnh Ngọc Yến cùng vuthanhhoa.com nhé!
>> Đọc thơ Ngọc Yến – Nỗi cô đơn cựa mình

Nhà thơ Ngọc Yến
• Tên thật: Huỳnh Thị Ngọc Yến
• Năm sinh : 1954
• Quê quán: Xã Phước Long, huyện Hồng Dân, Tỉnh Bạc Liêu
• Nơi ở hiện nay: Phường 1, Thành phố Bạc Liêu, Tỉnh Bạc Liêu
• Hội viên Hội Nhà báo Tỉnh Bạc liêu (Chi hội Văn phòng HNB)
• Hội viên Hội Văn học nghệ thuật Tỉnh Bạc Liêu
• Hội viên Hội VHNT Các Dân Tộc Thiểu Số Việt Nam
Tác phẩm in riêng:
• Vết son (2008)
• Hôn lên nỗi buồn (2011)
• Phiên bản tình (2015)
• Ru khúc dân ca (2020)
Thơ in chung:
• Thơ Nữ Bạc Liêu (2009)
• 87& Tôi (2008)
• Im lặng & Nghe (2008)
• Trầm (2010)
• Tân Hiệp 6 (2010)
• Chim én mai vàng (2010)
• Màu hoa đỏ (2013)
• Thơ Việt đương đại (2012)
• Tác giả – Tác phẩm BL (2015)
• Email xanh (2016)
• Đàn bà &Thơ (2020)
• Hòn đá lăn không rêu (2021)
ĐẾM…
Đếm hoài
Chỉ một tôi thôi
Như giọt nắng dạt lẻ loi sau rèm
Như chiếc lá nhẹ bên thềm
Như tiếng chim hót vọng miền an yên.
Đếm hoài
Chỉ một tôi – nguyên
Vui bao nỗi vẫn buồn tênh phận đời
Như mây lơ đễnh ngang trời
Như bóng trăng chếch
Như lời từ ly.
Đếm hoài
Tôi – Cánh thiên di
Một linh hồn trú ẩn
Kỳ vọng quên
Thả rơi giữa cõi mông mênh
Thời gian cất tiếng bào mòn
Tôi – Vơi…
ĐỢI LÒNG NGUÔI HẾT ĐAM MÊ!
Đợi lòng nguôi hết đam mê!
Đủ tịch lặng trên lối về rỗng không
Đủ quên bao phút phiêu bồng
Đủ cam phận giữa mênh mông cuộc đời
Thời gian dài ngắn tinh khôi
Tay bám víu đếm ngày trôi từng ngày
Vẽ tình nhau nét phớt phai
Tin yêu đậm nhạt lấp đầy hoàng hôn
Lạc về cơn gió cô đơn
Thổi xa xưa những vui buồn, riêng chung
Và – ta – chiếc – lá – ngập – ngừng
Nhớ xanh
Thương úa…
Lưng chừng ngọt cay!
CHẠM NGÀY
Trăm năm một nẻo dài hay ngắn?
Mấy bận ta ngùi thương chính ta!
Vừa sớm tinh khôi bừng hương nắng
Đã chạm ngày trôi bóng xế tà…
TÔI ĐI TÌM TUỔI THƠ TÔI!
Tôi đi tìm tuổi thơ tôi…
Ổ khóa mất
Những căn phòng đã chật
Tiếng cười nén
Thời gian bịt mắt
Bóng hình nào nấp kín giữa trò chơi.
Tôi lay từng cánh cửa…
Tuổi thơ ơi!
Nỗi nhớ tựa vào cơn gió
Buốt!
Những gương mặt sau rèm thưa trách móc
Cách xa này đủ lãng quên chưa?
Tôi tự mình đánh thức cơn mơ…
Choàng tỉnh
Nước mắt vỡ òa giọt thủy tinh cứa đứt
Nhỏ vào đêm vết xướt
Lạnh lùng đau!
Tôi trở về…
Trái tim những vết khâu
Bàn tay xưa
Bờ vai xưa
Bỗng một ngày
Chợt quen, chợt lạ
Cõi người trăm ngã
Tôi trở về…
Nhưng tôi đâu!
NHẸ…
Người thoáng qua rất nhẹ
Sao trái tim bồi hồi
Một làn hương rớt khẻ
Đủ cuốn vào chơi vơi….
Ngỡ dừng bao mỏi mệt
Giữ sắc thắm nụ cười
Giọt chiều loang rất nhẹ
Mà tận cùng đơn côi!
Thời gian trôi rất nhẹ
Sao trĩu nặng gánh đời
Hạt bụi dù nhỏ bé
Đủ làm nước mắt rơi…
Tình yêu! Ồ cũng nhẹ…
Thoang thoảng giữa phận người
Cớ sao lòng không thể
Lấp nhau màu phai phôi!
QUÁ GIANG
Có ai về nơi đó
Cho tôi quá giang cùng
Miền xưa không sóng gió
Tìm lại thuở vui chung
Một con đường nho nhỏ
Thời gian lấp bụi mờ
Nhà ai hoa giấy đỏ
Treo nhớ vào tình thơ
Trái tim bao lần ngỡ
Lòng mãi còn trẻ thơ
Bóng chiều nghiêng nghiêng đổ
Ngày tàn rụi bao giờ…
Có phải lòng mắc nợ
Quá giang về ngày thơ?
Trả nhau điều bối rối
Thôi lưu đày giấc mơ!
LẤP…
Ta nhờ son phấn điêu ngoa
Lấp che từng vết nhạt nhòa thời gian
Mưu toan giấu nét điêu tàn
Giả tươi tắn
Giả điệu đàng
Giả vui…
Quên đang gồng gánh ngậm ngùi
Quên đường đã hẹp
Quên vùi ước mơ…
Ta đành nắm níu vật vờ
Lay mềm nhớ
Lay tan khờ khạo thương
Tình xiêu như cỏ ven đường
Thầm đổ bóng
Dạt về phương xa
Buồn…
Ta còn ủ một làn hương
Ngày xưa xưa ấy…
Lỡ vương áo người.
HUỲNH NGỌC YẾN
Thơ của Ngọc Yến nhẹ nhàng như hơi thở bên tai, vô cùng ấm áp. Lục bát biến thể. Chỉ thơ VN mới có lối biến thể tuyệt vời như thế.