VTH – Nhìn ảnh trên facebook, tôi không nghĩ chàng trai còn rất trẻ ấy lại có những trăn trở, suy tư nhiều như thế về thế nhân, thời cuộc… có thể đó là sự khởi đầu cho một giọng điệu thơ tương lai của một nhà thơ trẻ đương đại? Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ của Trương Công Tưởng vừa gửi vuthanhhoa.net:
- Vài nét về tác giả Trương Công Tưởng:
Trương Công Tưởng sinh năm : 1990.
Quê quán : Ân Tín, Hoài Ân, Bình Định
Đã tốt nghiệp Đại học Đông Á Đà Nẵng năm 2011.
Hiện đang là nhân viên hành chính tại Hoài Ân, Bình Định
Có thơ đăng trên một số báo, website văn học, blog…
Xin gửi đến vuthanhhoa.net chùm thơ tự chọn :
CHỈ LÀ MỘT NỬA CỦA SỰ ĐIÊN LOẠN
Khi người đàn ông nhìn tôi, tôi nhìn người đàn ông – người đàn bà chảy trào nước mắt
Khi người đàn bà nhìn tôi, tôi nhìn người đàn bà – người đàn ông cất vụn vỡ trong lòng – im bặt
Những suy nghĩ hỗn hợp xới tung tôi lên
Tôi lơ lửng trên không trung và nhìn thấy
người đàn bà ngồi đó cuộn sợi len nỗi buồn đan thành áo cho qua hết mùa Đông
Người đàn ông trở về bên trong người đàn ông
dùng những làn khói thuốc sưởi ấm cho trái tim người đàn bà bớt băng giá
Mùa Đông và khói thuốc
Bập bẹ và run rẩy
Ngọn lửa lòng có cháy nổi để qua mùa
Một chiếc chăn bông hai con người không đủ ấm
Có lần họ gục vào vai nhau và khóc
Có lần họ trôi đi trong sự im lặng
Có lần mặt người phủ kín mặt người
Người đàn bà chờ đợi, người đàn ông lao tới
Họ bay lên trên những mái nhà
Tôi không biết trong họ có bao nhiêu câu nói thật thà
hay chỉ là sự ma mị đậy che và dối trá
Giữa những mặt người lạ quen thật giả
họ vẫn tìm đến nhau
Họ mong chờ trái đắng trong tim côi sẽ hóa phép màu
và mùa Đông không còn băng giá nữa
Quay quắt bập bùng trong những tháng năm lần lữa
Có khi cả đời sống này là một miền đau
ĐIỀU CÒN SÓT LẠI
Khi hoàng hôn ghé xuống vòm ngực em
rục rịch kéo từ từ tấm áo màu ra khỏi cơ thể bầu trời
màn đêm buông xuống
lũ lượt sinh linh nhỏ bé dắt nhau đi
lũ lượt ý nghĩ ùn ùn kéo tới trong bộ não trượt dài vô đối
lũ lượt con người chùn gối
mỏi chuyện cuộc đời tan hợp hợp tan
Ngày em về
Mang theo cả giông tố hoang mang
phấn son nhạt màu nụ cười nhạt thếch
tưởng rằng đã mất hết
không đâu em vẫn còn một xác thân
rệu rã. Đêm
không đèn màu chớp nhóa không tiếng nhạc xập xình
thành phố lặng thinh chỉ mình em độc bước
cung đường dài phía trước
rơi vào thăm thẳm man di
Có đôi khi
ta bất ngờ chạm vào nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể của em
là nỗi buồn trần truồng hiện lên trong đôi mắt
em cố lòng chôn chặt
vẫn cứ bùng lên như sấm chớp bão giông
Ta trần gian cõi lông bông
thương phận con người mây trôi bèo dạt
Đêm qua
lũ tế bào mới sinh ra trong cơ thể
ăn mòn ý nghĩ của đêm…
NHỮNG MIỆT THỊ DỊ ĐOAN
Ánh vàng loang lổ dát đầy chỗ tôi nằm
Giấc mơ cổ tích đi qua bám phủ rêu xanh lên bức tường màu vôi cũ
Ám ảnh rập khuôn trong giấc ngủ
cứa vào vết nứt của ngày những đường sáng dập dờn
đan kín tháng năm mùi bàn tay chai sạn
Tôi tắm trong vũng bùn ảo ảnh mê hoặc
thấy lê thê mệt nhoài chẳng biết lối ra
Ngồi thu lu ở một góc tối cố gắng triệt sản ý nghĩ trào chảy
nhựa màu nâu in lên đó những khuôn mặt người
Tôi thấy rõ từng người một, tôi nhớ rõ họ hơn cả tôi nhớ tôi
những con người đã quất vào tôi những vết tím bầm túa ra thứ huyết căm thù ray rứt
Tôi trượt dài theo miệt thị của ánh mắt, của màng nhĩ, của ngôn từ cứ rủ rỉ theo sau
cả một chặng đường dài không tên không tuổi không đo bằng số ki-lô-mét
Tôi giới hạn chúng trong chiếc vỏ não, nhắm nghiền mắt và thấy
hàng nghìn ông Phật đang gõ mõ cầu siêu
Tôi có muôn ngày không tên, muôn đêm không tên, muôn chuyến đi không tên
muôn lời nói ẩn sâu vào lồng ngực, muôn hành động giữ lại trong những lần bực tức
muôn chuyện chỉ kể cho đêm lúc yếu mềm
và muôn điều tôi giữ cho riêng tôi biết
Nhiều lúc chúng tuôn trào như dòng nước xiết
chèn ép quả tim chật chội
Tôi thắp hương cúi đầu xin tạ lỗi
Trong cơn mơ chúng thức giấc và nổi loạn cùng nhau…
Trương Công Tưởng