Ngày tuột dưới chân em – Thành Văn

VTH – Với những quan sát khá lạ, tuy có hơi rườm chữ, Thành Văn khiến tôi chú ý một giọng thơ đã bắt đầu hiện ra một dáng dấp riêng khi đọc những bài anh đăng  trên Facebook. Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ Thành Văn vừa gửi vuthanhhoa.net:

  • Đôi dòng về tác giả:

    thanhvan
    Nhà thơ Thành Văn

tên : Trần Võ Thành
bút danh :Thành Văn
sinh 1986
tại : Cát Hải – Phù Cát – Bình Định.
hiện đang học tại ĐHSP TP.HCM

TIẾNG KHÓC

có thể nào em lại quay đi
giũ mặt trời ngái mơ trên áo
bời bời hạt bụi tinh khôi
em trót khai sinh trong tầm mắt bão
chảy òa tiếng khóc về tôi.

kìa em…!
đôi mắt sao Mai
tình yêu chói lóa bung biêng
dọi xuống dòng sông khát đêm qua
tôi bất tận cái hôn chao chiều lúng liếng
em tịnh tuyến cuộc đời
tôi từ trầm tích sinh ra.

tôi chào em bằng tiếng khóc
cũng như lần em cảm khái thăm tôi.

có thể nào em lại quay đi…?
đôi vai rung đảo bầu trời lăn lóc
cánh cửa đập vào giấc mộng miên di
tuổi thơ cựa mình khó nhọc
em ơi…!

tôi chào em bằng tiếng khóc
vì sao Mai rụng đắng chưa chiều
cánh cửa đập vào chát chúa thanh âm
tiếng khóc bổng trầm
lạ lắm…!
em ơi…!

CHÓP MẸ KIM CƯƠNG

chiều mặt trời di trú
chẻ loài người nguyên sinh
siết viền đau hội tụ
chẻ loài người văn minh.

chiều sâu đôi mắt khát
mọc tứa lửa đôi tay
ôi loài người lưu lạc
về chóp Mẹ kim cương…!

tôi ăn đời ánh sáng
người đói mặn dòng sương
tôi nhả đời phiên bản
người nuốt cạn trùng dương.

chiều mặt trời di trú
tôi chốt hẹn loài người
dẫm vòng đau vũ trụ
về chóp Mẹ kim cương.

1minhmuaKHÚC CÔ ĐƠN

vít đọt chiều em hát khúc cô đơn
nốt thời gian lật dài bên kia núi
lời trăn trở uốn cong cành nặng trĩu
chạm vào nhau hun hút tâm hồn.

em mơ mãi ngày tròn bóng đứng
dọi dòng sông suối tóc hanh huyền
đôi bờ sóng vỗ thay lời em hát
những khúc tình tuyệt đỉnh nhân gian.

em ơi!
con sóng nào thở mãi nhịp bình minh
bờ chênh chếch thôi lần hong mái tóc
con nước triều lẳng lặng xoáy mù tăm.
xa xăm!
xa xăm!
bàn tay em ngà ngọc
vít đọt chiều chập choạng khúc cô đơn
chạm ròng âm vực.

sương khói tỏa bó đọt chiều kí ức
dáng em gầy sợi áo rút lên tay
bên kia núi về bên kia hiện thực
vít đọt chiều em hát khúc cô đơn.

TAM GIÁC CÔ ĐƠN

có con đường xuyên vào lòng đất.
hiển hiện lên trong đêm tối ngỡ ngàng.
ngôi sao chấm rút nền trời bần bật.
dõi mắt tìm lòng đất cưu mang.

đường hun hút đêm đi bao giờ tới.
chìa mũi lao vót bén ánh cô đơn.
tường nham thạch nuốt nỗi sầu quật khởi.
sương tầng tầng âm ỉ giật từng cơn.

có con đường cắm vào lòng tôi khóc.
ngẩng đầu lên tia mắt rạch rung trời.
hồn du thoại với vì sao xa lắc.
thấy phận mình trên lớp lớp sương phơi.

đem bút mực giấu vào ngày vồn vã.
giấu ngày vào đêm tôi kí thác phận mình.
tờ không gian quắp tôi về phố lạ.
duỗi trùng trùng tam giác cô đơn

NGÀY CUỐI HẠ..

ngày cuối hạ, nắng quẫy trời .Nắng rụng.
mưa cười sáng loáng mặt sông.
môi ươn ướt, rãnh cày răng rắc mấp
mùi rạ tro ngan ngái khắp đồng.

nước mát chảy từ con suối nhỏ.
con suối nhỏ chảy từ cơn mưa nhỏ.
ngày cuối hạ thông hang Cua chân ruộng.
nước mát chảy ra vòm trời kiều vĩ.
tinh khiết lá rừng , bất tận thiên nhiên.
khải hội ruộng đồng.

Cha múc nước mát rửa cục phèn năm tháng, cục phèn loãng thể
Mẹ múc nước mát gội đầu, bụi trôi sạch sẽ.
Tôi múc nước mát dội vào kí ức của tôi, kí ức kết tinh ,không rõ thù hình
Không rõ vì sao..!

MANH CHIẾU

mai tôi về tuổi nhỏ.
lục xó buồng tìm manh chiếu nhà quê.
tìm tiếng khóc Mẹ tôi trong vài sợi cói tơi tươm
nhầu nhĩ bởi những cơn đau chập sáng.
chờ mặt trời khâu vá
chờ tình yêu khai sinh.

tìm lời ru Mẹ hát thương khuya.
biển bao la chảy căng viền manh chiếu.
Mẹ ngồi khoả vầng trăng lên sóng.
có hình hài trái đất bốn mùa thu.

cánh buồm no năm tháng nhọc nhằn.
đôi mắt Mẹ quầng thâm
đêm qua đêm in mòn manh chiếu.
in mòn dấu chân tôi.
chập chững to dần.
chập chững ra khơi.
ra khơi.

mai tôi về tuổi nhỏ.
lục xó buồng tìm manh chiếu nhà quê.
xếp vào đôi mắt Mẹ xưa.
tôi khâu vá mặt trời
có hình hài trái đất bốn mùa xuân.

ĐÊM NGHÌN TRÙNG

úp mặt vào đêm
nghe nghìn trùng khoả sóng.
nghe nghìn trùng quê xa.
tôi xoay giấc mơ mòng mòng cửa biển
ngùn ngụt hợp lưu.
hàng phi lao hợp xướng bãi bờ.
vi vút
u u.

muối mặn không tròn môi nhấp
rỗng đêm nong cằn phố rộng
nhạt thếch dư hương.
đẫy đà không khí.
người ra đi bơ vơ.
người nằm đó bơ vơ.
truy điệu mũi thuyền giong lệch hướng chân trời.
tang tóc bao trùm bởi mùi cá ướp phân rã buổi chợ chiều.
phố chờ đêm ngộ độc..!
tôi chờ đêm ngộ độc..!

úp mặt vào đêm.
mặc niệm cuộc vui tan theo từng bọt sóng leo gành.
bầy ốc hò reo.
bầy cá mú bơi kín mùa cực đại.
tôi nghìn trùng buông câu.
bắt nỗi buồn sinh thái.
tuổi thơ khô quắp mặt rêu dày
lựa gành đá phơi..

úp mặt vào đêm
thương nếp nhăn cuộn hình của sóng.
người ra đi bơ vơ
người nằm đó bơ vơ.
khắc khoải quê xa chưa kịp buổi thăm về

NGÀY TUỘT DƯỚI CHÂN EM…

ngày tuột dưới chân em.
ánh sáng di quan vẽ ngoằn ngoèo kí tự trên nền trời chỉ vân xám bạch.
lời sấm tội rĩ rền
hoàng hôn không rõ ràng ngữ nghĩa.
đôi chân em chênh vênh…
không đỡ nổi một ngày.

góc phố tém tàn hương.
người con gái tém đôi chân trăm họ.
với đôi hài sặc sỡ, này vàng ,này xanh ,này đỏ.
vừa qua đây.
vừa ở đây.
phản quang sắc màu kì diệu.
phản quang ngày mung muội.
loá còi tuýt những chàng trai quên luật giao thông, chỉ mải mê tàn hương góc phố.
đa tình tuột dưới chân em..!….
tém hoàng hôn kí tội.

giá như Sài Gòn rộng hơn một chút.
giá như thời gian có thêm giờ thứ 25.
đôi chân em chẳng nặng nợ thường tình, sẽ thảng nhiên đếm vòng trái đất quay quanh triệu triêu con người, trong đó có em.
con đường chẳng trở thành bóng truông rú gió, sự sợ hãi vẫy vùng bức bối không lọt ra tiếng động.chiều sâu không thể đo bằng lực ma sát trượt đập va vi thể..

*
nền trời chỉ vân..
ánh sáng di quan.
sự thật là,,
ngày tuột dưới chân em…

THÀNH VĂN

1 comment

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu