mùa hạ gồng mình hong nắng bấy lâu
thảng thốt nhận ra
kiệt sức
mưa về
giọt mưa rụt rè lặng lẽ
rồi vỡ oa`
nức nở xót xa
tơi tả cánh hoa
cắn răng nhìn nghìn lá rụng
gió trở mình không giấu được tiếng rên
đất nứt nẻ khô giờ thoả khát
em đi giữa mưa
nước mắt tràn mặn chát
mưa như lũ
cuốn tàn tích cũ
cuốn cỏ dại ven đường
từng mảng mây vá víu áo trời
có thể bị thương nhưng không què quặt
đừng lành lặn mà phế tàn
nỗi đau
không đồng nghĩa thở than
hạnh phúc
có khi cùng nước mắt
em
tồn tại
anh
hiện thực
tìm nhau
dẫu
mưa
nắng
trần gian
26.6.2007
Vũ Thanh Hoa