Nắng cuối trời (95) – Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (94) – Vũ Thanh Hoa

Nắng cuối trời

Truyện dài kỳ

95. Trang đọc đi đọc lại bài phóng sự, phần dưới bài chú thích rõ sẽ “còn tiếp”, vậy là sẽ còn nhiều kỳ báo tiếp theo phanh phui thêm các chân rết liên quan đến công ty của giám đốc V. Trang biết nhiều bằng chứng quan trọng còn lưu trong cái USB nàng đang cất giữ. Nàng bấm điện thoại gọi Trọng Thanh. Phải cám ơn bạn ấy. Không thấy Thanh nghe máy…

Bạn ấy có sao không nhỉ? Bầy sói bao vây bốn phía.Ý nghĩ lo âu bắt đầu miên man trong đầu. Toàn cầm ly sinh tố đưa tận tay nàng, nhắc:

– Chị uống đi, anh ấy là nhà báo chuyên nghiệp. Chắc anh ấy sẽ được bảo vệ. Chị đừng quá lo lắng. Có thể anh ấy bận chưa nghe máy thôi mà.

Trang gật đầu. Có lẽ từ lâu mình đã gặp quá nhiều hiểm nguy nên thường trực nỗi bất an? Phải đốt lên niềm tin chứ, dù chỉ là một que diêm sắp lụi tàn.

– Dạo này chị có khỏe không, Chíp vẫn ngoan với mẹ chứ?

Toàn chạm nhẹ vào tay Trang. Nàng giật mình: Ừ nhỉ, lâu quá rồi mình không biết bệnh tình của bản thân tiến triển đến đâu rồi…Mình quên cả đi khám bệnh, quên cả uống thuốc!

K95

– Trông chị xanh xao lắm, hôm nào chị đi kiểm tra sức khỏe, chị nhé!

Nàng nhìn trộm Toàn. Sao em cứ xuất hiện vào những khoảnh khắc gần như tuyệt vọng của đời chị, rồi em lại nâng niu, an ủi chị, những vết thương đang nhức buốt lại dần lành lặn, chị lại như tiếp thêm năng lượng để trở lại cuộc sống này… Có lẽ phải tránh gặp Toàn thường xuyên, không thì sẽ có lúc mình sẽ ngã vào bờ vai rộng mở của cậu ấy mất thôi… Điện thoại reo, là Trọng Thanh gọi!

Trang mừng rỡ :

– Bài báo hay lắm! Cậu đang ở đâu?

– Mình đang đi trên đường. Trang ở đâu vậy, mình mời uống cafe nhé!

– Trang đang ở quán café đây! Cậu ghé vào quán trên đường KK, mình đợi!

– Mười phút nữa tớ có mặt, phải bắt tay nhau một cái mừng bài báo chứ ! – Giọng Thanh  hào hứng.

– Mình chuyển ra cái bàn phía ngoài kia để anh Thanh dễ nhìn thấy hơn chị Trang à. – Toàn nói.

Hai người chuyển đến ngồi gần cửa sổ. Nửa tiếng trôi qua, không thấy bóng dáng Trọng Thanh. Trang toan bấm điện thoại thì Toàn ngăn lại:

– Có thể do đường phố đông đúc, chị cứ để anh ấy đi cho an toàn.

Trang thở dài gật đầu. Sao chẳng thấy yên tâm thế nhỉ. Nàng cố gắng tập trung vào bản tình ca êm dịu đang phát ra từ cái loa nhỏ treo trên tường gần đó. Hơn một giờ đồng hồ trôi qua… Không thể cầm lòng được nữa, Trang gọi cho Thanh…

– Mình… đang ở bệnh viện! – Giọng Thanh yếu ớt, khàn đặc.

– Bệnh viện? Bạn bị sao? – Trang như không tin vào tai mình.

– Mình bị… hành hung trên đường đến chỗ cậu…

– Trời! Cậu đang nằm phòng cấp cứu? Mình đến ngay!

Trang quay qua bảoToàn:

– Chị phải vào ngay phòng cấp cứu xem anh Thanh ra sao. Em bận thì cứ về đi nhé!

– Để em đi cùng chị! – Toàn nói rồi nhanh chóng ra xe. Họ phóng ngay đến Quân y viện cách đó không xa, vào thẳng khu vực cấp cứu. Cả hai bàng hoàng khi nhìn thấy Trọng Thanh với cặp mắt sưng húp và hai tay băng kín nằm trên giường.

– Trời ơi, bọn hèn hạ! Chúng đánh cậu thế nào? – Trang bật khóc.

Trọng Thanh vẫn mỉm cười điềm tĩnh, anh kể:

– Mỗi lần viết về một đề tài nóng là mình luôn chuẩn bị tinh thần, vợ mình còn sắm cả đồ bảo hộ và một lọ xịt tự vệ. Buổi sáng đi làm, mình thường thay đổi lộ trình đến cơ quan để phòng bị đánh úp. Thế mà chúng vẫn kiên trì theo dõi cho đến khi mình rẽ vào chỗ đường hẹp, một tên giả vờ va chạm xe rồi cả bọn xông vào dùng gậy và dao bổ vào mặt, vào tay mình, vừa đánh chúng vừa nói: “Cho mày hết nhìn, cho mày hết viết!” Mình tối tăm mặt mũi ngã xuống đường, may có mấy người đi đường đưa vào đây cấp cứu.

Trang nghe mà không thể cầm nước mắt. Bọn côn đồ có thể tự do thoải mái đâm chém nhà báo thế này sao? Những nhà báo đích thực thì tính mạng mong manh đến mức này ư? Không lẽ cứ tung hô, cứ tụng ca, cứ bưng bít như mù, như điếc thì mới mong lành lặn, yên thân? Que diêm còn chút lửa hi vọng cuối cùng đang dần tắt ngấm… Trọng Thanh vẫn mỉm cười, nắm tay Trang :

– Kìa Trang, bạn đừng yếu đuối thế chứ!

– Mình khóc vì bạn còn sống! Mình khóc vì bạn kiên cường. Mình khóc vì hi vọng cuối cùng của mình sắp cạn…- Trang rưng rưng.

– Nội bộ những phe nhóm lợi ích đang dần dần rữa mục, giống như chất thải sớm muộn sẽ phải bị phân hủy. Nếu ngày mai mình chết, sẽ có nhiều Trọng Thanh khác, chúng không bao giờ giết hết được người tử tế vì bản chất chúng là lưu manh, côn đồ, chúng sẽ bị chính sự sống hủy diệt!

Trang đưa cho Trọng Thanh cái USB nàng lưu giữ nhiều chứng cứ. Thanh cẩn trọng cất vào nơi ngực áo. Anh bảo:

– Lúc đánh mình ngã xuống chúng còn giật cặp sách của mình nhưng mình nằm đè lên nên chúng không lấy được, trong ấy có chiếc laptop rất nhiều tài liệu. Thôi Trang về nghỉ ngơi đi nhé, mình không sao đâu!

Thanh gật đầu cám ơn Toàn. Trang và Toàn vừa đi ra cửa thì thấy có hai người mặc quân phục an ninh vào gặp Thanh để điều tra sự việc anh bị hành hung. Trang bảo Toàn về cho kịp buổi dạy còn nàng thì đi về hướng siêu thị… Chợt nàng thấy ai đó đặt tay lên vai mình, nàng quay lại và  chỉ có thể thốt lên:

– Anh H!

(Còn tiếp)

Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (96) – Vũ Thanh Hoa

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu