Nắng cuối trời (68) – Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (67) – Vũ Thanh Hoa

Nắng cuối trời

Truyện dài kỳ

68. Trang chớp chớp mắt, lập tức nhớ lại mọi chuyện. Cơn choáng nhẹ xảy đến đột ngột khiến nàng xỉu đi chốc lát. Nàng thấy mình đang nằm trên chiếc ghế dài trong tiệm tạp hóa ven đường, nơi nàng ghé mua sữa cho bé Chíp. Nhớ cái túi xách nhỏ vừa bị cướp giật, nàng không thể kìm được nước mắt: thế là mất luôn hai cái USB quan trọng nằm trong đó. Hai vật chứng quí giá nhất mất bao công sức của Lan và nàng lưu giữ lại, phút chốc đã không cánh mà bay.

Thấy nàng khóc nức nở, cả nhà cô gái bán hàng cùng nhau vỗ về, an ủi:

– Thôi thì của đi thay người chị ạ! Mất tiền còn kiếm lại được mà…

Cô chủ nhà đưa trả nàng cái điện thoại:

– Lúc chúng nó giật giỏ xách, chị bị choáng ngã xuống, cái điện thoại văng ra, em đã nhặt lên và gọi vào số máy gần nhất báo cho người quen của chị biết rồi chị ạ!

k68

Trang cũng chẳng nhớ cuộc gọi cuối cùng cho ai nữa, nàng cám ơn cô chủ quán tốt bụng. May quá còn có những người tốt. Bây giờ bị tai nạn giữa đường, giữa chợ người ta đa phần chỉ bu vào xem rồi bàn tán này nọ, có kẻ đốn mạt còn hôi của, ăn cắp của người bị nạn hoặc người cứu nạn. Sự băng hoại về đạo đức khiến người ta ác độc hơn cả cầm thú. Nàng run rẩy ngồi dậy, vừa dắt chiếc xe máy ra lòng đường thì thấy Toàn phóng đến, chàng trai thở hổn hển:

– Chị… Em lo quá…Người ta báo chị bị tai nạn mà em thắt tim lại…

Lúc này Trang mới nhớ ra cuộc gọi cuối của nàng là số máy của Toàn. Bỗng dưng nàng thấy rưng rưng nước mắt… Bao nhiêu người quen biết, bao nhiêu kẻ tỏ tình, mang tiếng có chồng, có người yêu vậy mà khi bị nạn chỉ có những người không quen biết và mới quen biết bên cạnh… Dẫu biết đời là vô thường sao vẫn xót xa…

– Chị nên ăn chút gì nóng cho ấm người. Mình ghé vào quán ăn nhỏ kia chị nhé.

Nàng nghe Toàn nói và ngoan ngoãn làm theo. Quán ăn nhỏ ven đường Sài Gòn tấp nập khách vãng lai. Họ chọn một góc khuất gió. Toàn gọi 2 tô bánh canh nóng. Những quán ven đường Sài Gòn thường ngon và rẻ đến bất ngờ, người phục vụ niềm nở và chân thành. Toàn bảo:

– Em vẫn linh cảm chị đang gặp bất trắc mà không sai. Thôi cũng tạm mừng vì tai qua nạn khỏi.

– Không, tai ương vẫn chưa qua em ạ. Hai cái USB đã bị chúng giật cùng cái túi xách rồi, chị đau là vì thế! – Trang bây giờ mới bày tỏ được với Toàn. Nàng cắn môi nói tiếp – Ngày mai bên An ninh sẽ xuống chất vấn công ty của chị, những bằng chứng trong hai cái USB đó rất quan trọng để hé lộ một sự thật, để minh oan cho rất nhiều người tốt, em hiểu không!

– Vâng, em hiểu rồi. Chị đừng buồn nữa, em sẽ tìm cách giúp chị…

– Lần này thì thật sự tuyệt vọng rồi… Bọn cướp sẽ lấy tiền và đồ đạc rồi vứt hai cái USB đó đi ! – Trang thì thào – Thật là quá xui xẻo, điều này ngoài sự dự đoán của chị, không còn biết làm cách nào nữa đây…

– Khi chưa nghĩ ra gì hay thì chị ngừng lại nạp năng lượng đã. Cần một sức khỏe tốt để nghĩ tiếp chị ạ!

Toàn ân cần. Chàng trai cầm đũa và muỗng đưa cho Trang. Nàng gật đầu, ngoan hiền như một cô gái nhỏ. “Bánh canh quả là ngon!” Nàng khen.

– Chị có nhớ chút nào về đặc điểm tên cướp giật không? – Toàn hỏi.

– Chị nhớ hắn mặc cái áo xanh, ngồi sau một thằng mặc áo đen điều khiển. Cả hai không đội mũ bảo hiểm, đi cái xe gì đó màu trắng. Chỉ có thể là vậy!

– Chị ăn xong rồi về tắm nước nóng và nghỉ sớm nhé. Em sẽ ghĩ xem sẽ phải làm gì.

Toàn nói dịu dàng. Cố gắng ăn hết tô bánh canh cho Toàn vui lòng, Trang thấy mình đã bình tĩnh lại. Nàng khoác tấm áo lạnh lên người, trùm mũ lên đầu. Toàn đưa nàng về đến tận cổng nhà ông bà ngoại. Trang bảo:

– Cám ơn em rất nhiều. Hôm nay không có em thì chị không biết phải làm sao, cám ơn…

– Chị nghỉ sớm cho khỏe rồi mình cùng tính tiếp nhé.

Toàn mạnh dạn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Trang  bối rối quá. Phải công nhận trước sự chân thành, cởi mở của chàng trai nàng không thể không xao động. Đàn ông  khi thích nàng, mỗi người sẽ biểu lộ bằng những cách khác nhau. Nàng không còn là cô bé ngây thơ, dễ xiêu lòng bởi sự chăm sóc hay chiều chuộng có chủ ý. Nàng đã là người đàn bà trưởng thành, nàng tỉnh táo lắng nghe cảm nhận của chính mình, nàng không thể phủ nhận cảm giác  ấm áp và trong lành khi ở bên Toàn. Chợt nàng ngẩng lên thì thấy thấy H vừa dừng xe trước cổng, mở cửa bước ra. Anh không giấu được vẻ bất ngờ khi nhìn thấy Toàn đang nắm chặt tay Trang. Theo phản xạ tự nhiên, nàng vội vã rụt tay lại. Hai người đàn ông gật đầu chào nhau. Trang không biết nói sao, sợ H hiểu lầm, nàng chỉ lí nhí:

– Chào anh, em vừa gặp chuyện xui xẻo may mà gặp cậu Toàn đây…

– Em xin phép phải quay về quán làm việc. Chị Trang giữ gìn sức khỏe nhé.

Toàn rút lui đầy tế nhị. Chàng trai còn quay lại mỉm cười với nàng lần nữa rồi mới phóng như bay hòa lẫn vào dòng người trên đường Sài Gòn đông đúc.

– Anh vào trong nhà uống li trà với em. – Trang mời H.

Ngồi xuống ghế phòng khách, H bảo:

– Cả ngày hôm nay anh tìm em không được, nhắn tin cũng không thấy em trả lời. Ngày mai công ty có cuộc họp quan trọng, em có biết không?

(Còn tiếp)

Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (69) – Vũ Thanh Hoa

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu