Nắng cuối trời (58) – Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (57) – Vũ Thanh Hoa

Nắng cuối trời

Truyện dài kỳ

58. Nàng ngả vào vai anh. Đời người ngắn ngủi biết bao, hạnh phúc càng ngắn ngủi. Nàng cảm nhận được hơi ấm của anh, da thịt của anh, mùi vị của anh, không thể lẫn với ai. Họ đến nơi hẹn hò quen thuộc. Anh bảo:

– Đêm nay là đêm tân hôn của chúng mình…

Rồi anh dịu dàng hôn vào nốt ruồi nhỏ nơi cổ nàng, nếp gấp thân thuộc trên cánh tay nàng, cái bớt hồng hồng trên vai nàng…

Họ chìm vào cuộc yêu đắm say và mỹ mãn. Nàng ngắm khuôn mặt anh tràn ngập hạnh phúc, thấm những giọt mồ hôi li ti trên trán, nói:

– Ngày mai em chết cũng không ân hận nữa, cám ơn anh…

Anh giơ ngón tay đặt lên môi nàng, lắc đầu. Anh muốn nghe những điều ấy. Anh yêu nàng, Trang cảm nhận sâu sắc tình cảm chân thành từ anh. Có lẽ đó là niềm an ủi lớn nhất nàng đã có được. Nàng ngồi lên, tấm chăn trắng khoác hờ hững trên đôi vai trần. Nàng vén rèm nhìn xuống cửa sổ, những bóng xe vụt qua dưới đèn đường mờ ảo. Khoảnh khắc này đang dần trôi nhưng là vĩnh cửu với ký ức nàng. Trong lúc tuyệt vọng nhất thì tình yêu đã sưởi ấm con tim họ. H lặng lẽ ngắm nàng, ánh đèn ngủ hắt xuống nửa khuôn mặt nàng tôn lên những đường nét kiều diễm thùy mị, quyến rũ và mong manh dường nào.

– Ngủ đi em yêu.

k58a

Anh thì thầm. Nàng nằm sát bên anh, anh nghe thấy từng  hơi thở và nhịp tim của nàng…

– Anh ngủ ngon nhé.

Nàng hôn nhẹ lên môi anh. Họ chìm vào giấc mơ trong lành, lãng mạn…

* * *

Trang giật mình bừng tỉnh giấckhi nghe tiếng gọi của H.

– Dậy đi em yêu, có tin quan trọng đây!

Nàng choàng dậy, lo lắng. Bao nhiêu bất trắc đang rình rập họ, chuyện gì sẽ đến trước, chuyện gì sẽ đến sau chứ?

– Có chuyện gì rồi hả anh?

– Sếp V gọi anh đến cơ quan ngay. Có chuyện gì đó rất ầm ỹ.

– Bắt đầu rồi đây. Em biết ngày này sẽ đến!

Trang ngồi dậy sửa soạn thật nhanh rồi bảo H:

– Vậy anh về công ty trước nhé, em cũng sẽ có mặt ngay.

Nàng vào công ty. Không khí căng thẳng bao trùm các phòng. Lan chạy ra đón nàng nơi cầu thang, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng thiểu não.

– Chị ơi nguy rồi…

– Có chuyện gì hả em?

– Sáng nay đồng loạt các báo mạng và báo giấy đều đăng tin nóng về công ty mình có dấu hiệu móc nối, lừa đảo hàng loạt hợp đồng xuất nhập khẩu chị ạ!

Trang vội mở Internet… Trên hầu hết các trang báo ra sáng nay đều đăng tin Công ty của giám đốc V nằm “đầu bảng” trong danh sách các công ty liên quan đến đường dây tham nhũng , hối lộ, lừa đảo mà “nhóm thanh tra dự án vừa bị cơ quan pháp luật bắt giữ đã khai báo” Trang nhìn xuống tên tác giả loạt bài báo chỉ thấy ghi chung chung là “Nhóm phóng viên điều tra”.

– ĐM thằng nhà thơ LCT khốn nạn! – Nàng giật mình vì sếp V đứng sau lưng và văng tục ầm ỹ.

– Em tưởng… – Trang nói nhỏ – Mình đã “lo cửa” ông nhà thơ , nhà báo ấy rồi mà anh V?

– ĐM! Thằng chó săn ấy nó ăn của mình rồi nó trở mặt! Để anh sẽ trưng ra các bằng chứng nó ăn chơi thác loạn và nhận hối lộ! Tao chết thì mày cũng chẳng toàn thây!

Rồi giám đốc V nghĩ ngợi rất căng thẳng. Ngài quay qua hỏi Lan:

– Tất cả các tài liệu mà tôi đã trao đổi với cô, cô chuẩn bị xong cả rồi chứ?

– Vâng… – Lan đáp vẻ rất rụt rè.

– Cô Lan, cô Trang sang phòng tôi bàn việc gấp nhé.

Sếp V ra lệnh rồi đi về phía căn phòng riêng của ngài. Lan chờ ngài đi khuất, thì thầm với Trang:

– Chị ơi, sếp V ra lệnh cho em tráo toàn bộ hồ sơ thầu và các hợp đồng dự án, cái nào có vấn đề rắc rối sẽ để tên phó giám đốc H chịu trách nhiệm trực tiếp, đêm nào em cũng thức đến gần sáng để làm giả lại hầu như toàn bộ.

Trời! Trang lặng người. Bộ mặt chó sói đã lộ dạng. Lão làm như công ty riêng của một mình lão và lũ nhân viên thiểu năng trí tuệ hết sao. Quả là “thành tích thì của quan còn tội lỗi thì tìm thằng lính hứng!”  Nàng chưa biết làm thế nào thì Lan nói nhỏ:

– Em cứ photocopy lại tất cả bản gốc rồi chuyển cho chị nhé. Chỉ có chị là người cuối cùng em tin tưởng thôi…

Rồi Lan ngần ngừ một chút mới nói:

– Chị  đừng bán đứng em nhé?

– Trời, sao em nỡ nói vậy…

– Vì… chính tay lái xe của sếp V đã bán đứng ông ấy đấy, em vô tình biết điều bí mật kinh hoàng này…

– Chị sẽ để phần còn lại của cuộc đời mình không phí phạm đâu Lan! Chúng mình đều là nạn nhân cả mà!

– Vâng, chị Trang…

Nghe giọng Lan như sắp khóc… Cô ta đi nhanh về phía phòng làm việc của giám đốc V…

Cánh cửa khép lại. Mặt giám đốc V hầm hầm… ngài đảo mắt chung quanh rồi nói:

– Hai cô tắt hết điện thoại, vào đây tôi bàn một việc khẩn!

(Còn tiếp)

Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (59) – Vũ Thanh Hoa

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu