>> Nắng cuối trời (56) – Vũ Thanh Hoa
Nắng cuối trời
Truyện dài kỳ
57. Những lúc đơn độc nhất, Trang lại nghĩ đến H. Không biết giờ này anh đang ở đâu, làm gì, hay anh đã ngủ rồi… Mình có nên nhắn tin cho anh không… Nàng mở điện thoại, tìm thấy tên của anh rồi dừng lại…Những rắc rối riêng tư của hai người vẫn làm nàng e ngại mỗi khi nhớ anh…
Bỗng điện thoại rung lên báo hiệu có tin nhắn. Nàng không tin vào mắt mình: Là H nhắn! “ Em đang làm gì? Anh nhớ quá…” Có lẽ khi tình yêu thăng hoa, nhịp tim cũng đồng điệu thế này chăng? Nàng rớm lệ vì hạnh phúc. Nhưng… Cuộc đời này còn quá nhiều “nhưng”… Anh vẫn là người đàn ông của một gia đình khác, nàng không muốn anh cứ phải lẻn ra ngoài như những kẻ lừa vợ, sống một đời hai ba mặt nhan nhản ở xã hội này. “ Em cũng đang nhớ anh nhưng sẽ cứ để như vậy đến sáng mai. Chúc anh ngủ ngon ạ” Một khoảng lặng, rồi nàng nhận được hồi âm của anh: “Vợ chồng anh vừa ký xong đơn li hôn. Anh muốn để cô ấy chủ động. Bây giờ anh rất nhớ em. Em ở đâu?” Những giọt nước mắt nàng bây giờ mới mặc sức tuôn ào ạt. Hạnh phúc quá đắt. Một gia đình nhỏ vừa thực sự tan vỡ dù nó chưa bao giờ lành lặn. Nhiều cảm xúc hỗn độn quá. Trang bảo tài xế taxi:
– Anh cho tôi đến quán café “Thu”.
Chiếc xe vòng lại. Nàng vào quán, đã khá khuya, chủ quán hơi bối rối nhưng không dám nói gì. Còn vài đôi tình nhân ngồi trong góc khuất. Quán “Thu” có lẽ thích hợp nhất với câu chuyện của đời nàng. Ở đấy đã có bao kỉ niệm, những nụ cười và những giọt nước mắt của đôi tình nhân. Không biết sau này sẽ ra sao nhưng hẳn là nơi này sẽ mang những bí mật về một phần đời đầy lãng mạn của họ.
Nàng gọi một li sữa nóng, uống từng ngụm nhỏ chờ đợi. Nàng nhận ra bóng anh từ xa. Người đàn ông yêu thương của nàng. Anh ngồi xuống đối diện, mỉm cười đắm đuối nhìn nàng.
– Em khỏe không? – Anh hỏi dịu dàng và nắm bàn tay bé nhỏ của nàng. Nàng để yên tay mình trong tay anh. Ấm áp và yên lành quá. Cô tiếp viên mang ra li café đen. Nàng mỉm cười:
– Em gặp anh là mệt mỏi tan biến ngay. Anh uống café khuya thế này sao?
– Nếu xa em, anh không uống café vẫn khó ngủ còn khi bên em, anh phải uống để được thức…
Họ cùng cười. Đã qua thời thanh niên bồng bột, nhưng khi trái tim lại đắm đuối ái tình, những lời tán tỉnh dịu dàng vẫn thú vị vô cùng. Chùm bóng đèn li ti ảo mờ hắt xuống khuôn mặt anh, thân hình anh đầy nam tính và quyến rũ. Nàng chưa từng nghĩ khi gần 40 tuổi, mình lại có thể yêu một người đàn ông mãnh liệt nhường này. Không có định nghĩa nào cụ thể cho những nỗi nhớ day dứt, những mong đợi nhớ thương ngậm ngùi. Có lẽ những bát nháo thời cuộc, những tráo trở của những người được coi là “chính thống” trong cuộc hôn nhân của họ đã đẩy họ gần nhau thêm. Chẳng có gì cứu được một cuộc hôn nhân mục nát. Sợi chỉ là những đứa con, những miếng vá sặc mùi tiền bạc, quyền lợi, danh vọng cũng mỏng manh và rách rưới…
– Em không biết có bao nhiêu cơn bão đang chờ mình phía trước nhưng những khoảnh khắc này sẽ là những khoảnh khắc hạnh phúc em không thể quên.
– Em có đi khám bệnh đều chứ? Anh lo lắm…
– Vâng. – Nàng lảng nhanh, giờ thì nàng sợ lắm. Có những đêm nàng mơ thấy bà bác sĩ quen thuộc hiện ra trong bộ đồ trắng toát và cái kính gọng to tướng che lấp nửa khuôn mặt, nói giọng lạnh tanh lạnh như tất cả dụng cụ tiệt trùng nơi bệnh viện:
– Cô Trang, thời gian sống của cô chỉ còn 1 tháng, 1 ngày, 7 giờ, 15 phút, 20 giây thôi nhé!
Nàng vẫn can đảm mỉm cười trong giấc mơ, ôm chặt bé Chíp trong tay và gục đầu vào vai H…
– Trang này!
Nàng giật mình khi nghe tiếng H gọi, ngượng nghịu gượng cười.
– Dạ?
– Anh định sau khi giải quyết việc gia đình của anh xong, anh và em sẽ…
– Còn chuyện của em nữa mà…
Anh gật đầu rồi bất ngờ rút trong túi áo khoác một chiếc hộp nhỏ xinh màu hồng có chiếc nơ đỏ cầu kỳ…
Trang còn đang tròn xoe mắt, H mỉm cười chậm rãi mở hộp, lấy ra chiếc nhẫn nhỏ xinh có một trái tim nhỏ xíu lóng lánh, nâng tay nàng lên và dịu dàng đeo vào ngón áp út…
– Ôi, ôi… Anh…
Trang bật khóc. Bất ngờ quá. Hạnh phúc vô tận. Yêu anh biết bao nhiêu…
– Mình sẽ đi cùng nhau đến hết cuộc đời em nhé!
Anh nói rồi đặt nụ hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ xinh, lấp lánh chiếc nhẫn trong ánh đèn đa sắc màu…
– Dạ, em hứa…
– Chúc mừng anh chị. Anh chị đẹp đôi quá!
Bà chủ quán xuất hiện với một bó hồng đỏ rực trên tay, mỉm cười. Trang bối rối nhận bó hoa:
– Cám ơn quán nhỏ của chị đã nâng niu cho tình cảm muộn mằn của chúng tôi.
Hai người tản bộ dưới trời Sài Gòn khuya. Những chiếc xe hối hả chạy vụt qua, những bóng người thưa thớt. H ôm chặt nàng:
– Bây giờ thì không có điều gì chia cắt được đôi mình nữa đâu.
– Em yêu anh!
Trang nghe mình thốt lên, như từ sâu thẳm trái tim, từ ngọn nguồn của tâm hồn, từ tất yếu của định mệnh. H cúi xuống, nhìn vào đôi mắt đẹp long lanh dưới trăng và hôn lên đôi môi chúm chím của nàng…
(Còn tiếp)
Vũ Thanh Hoa