Nắng cuối trời (39) – Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (38) – Vũ Thanh Hoa

Nắng cuối trời 

Truyện dài kỳ

39. Trang thở dài, ứa nước mắt. Thương cho cô gái nào đó lại sắp lên xe hoa vì những toan tính của cha mẹ. Cứ thế, người ta tự chui vào những thỏa thuận rồi chính họ lại trở thành nạn nhân… Cả cuộc đời núp dưới danh nghĩa “cống hiến”, giám đốc V đã mặc sức tung hoành hợm hĩnh, nay ngài đang chạy nước rút trước khi về vườn thì ngài cũng chẳng thèm che đậy mưu đồ vơ vét, tận dụng mọi cơ hội có thể.

Ngài hành hạ, bóc lột lũ nhân viên dưới quyền bao nhiêu thì lại phải “quả báo” với cấp trên của ngài bấy nhiêu. Ngài biết vòng quay của ngài chỉ còn 11 tháng, từ một quân cờ có vị trí kha khá trong bàn cờ, ngài sẽ văng ra như một mớ giẻ rách. Lúc ấy, những cái bắt tay mới hờ hững làm sao, những ánh nhìn mới thương hại làm sao, những câu thăm hỏi mới đãi bôi làm sao. Gọi là “hạ cánh an toàn” có nghĩa là bao năm gậm nhấm, đục khoét của ngài không bị phơi bày tông tốc trước nhân dân, không phải mặc cái áo vằn đứng trước cái khung cong cong mà “Thưa Quan Tòa”.

Thực ra lúc ấy ngài V chẳng khác mấy một cơ thể đã bại liệt, như cái đầu đã “chết não”. Không ngạc nhiên là lúc ấy có khi ngài lại trở thành một bác hưu trí vô cùng “trung thực, khách quan” tranh đấu cho những bất công của xã hội, bênh vực người nghèo, người thấp cổ bé họng. Thậm chí ngài còn nhân danh “cán bộ hưu trí” với một lố huân huy chương, bằng khen, giấy khen mà bao năm chính ngài giành giật dìm cổ thăng khác để “tư thưởng, tự khen” nhằm thọc gậy bánh xe chỗ này, vạch mặt chỗ kia. Cái chăn ấy tao đắp bao năm, tao còn lạ gì ổ rận ở đâu!

Rất nhiều người tự hỏi tại sao bao năm công tác không thấy những lão thành hưu trí ấy đứng lên tố cáo, đấu tranh. Để bây giờ “về vườn”, không còn lên xe xuống ngựa, không còn “ngồi mát ăn bát vàng” với các em út chăm sóc chung quanh, các bác bỗng trở nên “trong sạch, trung thực” đến bất ngờ! Phải chăng cũng chỉ là động cơ cá nhân, ganh ăn tức ở! Biết mình đã bị coi như “đồ bỏ”nên “trâu buộc” mới ném bom bẩn vào lũ “trâu ăn” đang trêu ngươi trước mắt. Nhưng mà con cháu các bác cũng đã kịp thởi đâu vào đó cả rồi, cũng lại tiếp bước cha ông đi một con đường quanh co, lươn lẹo. Cứ thế và cứ thế, những cái cây sâu mọt từ gốc rễ và nó cũng chưa hề cho ngọn mầm có cơ hội xanh tươi…

K39

– Em yêu ăn tối chưa?

Giọng H hỏi làm Trang giật mình. Trời đất, ngồi bên anh ấy mà mình lại nghĩ lan man từ nãy giờ. Nàng trả lời anh:

– Em chưa kịp ăn, em không muốn về nhà gặp chồng em nữa.

H gọi người phục vụ thanh toán, anh gật đầu:

– Anh hiểu. Anh cũng chưa ăn tối. Mình đi ăn em nhé.

Lâu lắm rồi kể từ lần hò hẹn đầu tiên họ mới lại bước lững thững bên nhau thế này. Sài Gòn cuối năm trời se se lạnh. Vỉa hè bị lấn chiếm tràn lan chỗ là hàng quán, chỗ là nơi để xe máy. Họ phải đi xuống lề đường, những chiếc xe vụt qua sát bên người đến mức nghe cả tiếng gió rít trong khói bụi. Một thằng thanh niên rồ xe qua rồi giật phăng chiếc điện thoại của một cô gái đang đi sát bên lề. Cô gái bàng hoàng không kịp kêu một tiếng nào. Vài người hiếu kỳ xì xào chỉ trỏ nhưng rồi cũng mặc kệ, chuyện thường ngày ở phố. Ai bảo không giữ điện thoại cẩn thận. Nó lấy điện thoại mà không đâm cho là may rồi. Dại gì xía vào khéo lại rước họa vào thân!  Trang chạy tới an ủi cô gái:

– Thôi em ạ, của đi thay người, lần sau em nên cẩn thận hơn nhé.

– Vâng, cám ơn chị, em đã cẩn thận đi sát vào lề rồi vì có cuộc gặp quan trọng nên… – Cô gái nói giọng run run muốn khóc.

– Em có cần báo tin cho người nhà không? – H đưa điện thoại của mình cho cô gái.

Cô gái nhìn họ, cảnh giác. Có lẽ cô không thể phân biệt người tốt hay người xấu bây giờ nữa. Thận trọng là hơn cả. Chả biết đường nào mà lần, biết đâu “đồng bọn” của bọn cướp điện thoại lại đang giả dạng để nẫng nốt cái túi cô đang đeo hoặc là bọn xấu khác đang tiếp tục lừa một màn kịch khác. Có những người vì cả tin người lạ, vì lòng tốt mà bị lừa trắng trợn. Những kiểu giả bộ hỏi han, quan tâm để móc túi lừa đảo nhan nhản khắp nơi. Thậm chí có người bị tai nạn xe máy ngã xuống đường là có ngay kẻ tới vờ như cấp cứu nạn nhân để lập tức hôi của, trộm xe máy! Có anh chàng vì cứu người ngã xuống sông, để tư trang trên bờ nhờ người coi giúp đến khi anh chàng cứu được người, trở lên thì người trông coi đã trốn biệt tăm cùng với chiếc xe máy và tất cả đồ đạc trên bờ! Khốn nạn thế thì ai dám tin ai?

Cô gái giữ chặt cái túi của mình lắc đầu:

– Cám ơn anh chị, em về nhà rồi báo sau cũng được.

Nói xong cô bước nhanh về phía dòng người đông đúc, nơi cũng chẳng biết có an toàn hơn chút nào so với đoạn đường cô vừa đi qua không…

Họ rẽ vào một quán mì. Người bán quán có lẽ gốc người Hoa niềm nở mời chào. Họ chọn một góc ngồi khuất sau bức mành có in hình những cô tiên nữ đang múa bên hồ với những đóa sen hồng.  Trong quán lắp đèn màu vàng, chiếu qua bức mành tạo nên một màu huyền ảo khiến H nhìn nàng không chớp mắt, anh bảo:

– Trông em xinh đẹp như trong một bức tranh.

– Một bức chân dung mệt mỏi và cũ kỹ? – Trang mỉm cười hỏi lại.

– Trông em mệt mỏi thật. – H gật đầu công nhận – Nhưng không phải cũ kỹ mà thân thuộc với anh.

Trang vẫn giữ nụ cười trên môi. Người đàn bà cũng chỉ cần những lời an ủi bình dị như vậy là có thể nương tựa vào để gượng dậy. Nhà cao cửa rộng, xe tiền tỉ, chồng là quan lớn quan nhỏ mà về hắt hủi, bạc đãi vợ con thì cũng sớm muộn điêu tàn thôi, ép mãi thế nào được. Nàng đưa cho H đôi đũa và cái muỗng, cử chỉ âu yếm và dịu dàng:

– Anh dùng đi cho nóng.

– Cám ơn em.

– Hạnh phúc quá nhỉ! Chúc mừng nhé!

Một giọng nói không quen cất lên. Trang giật mình quay lại, thấy một người đàn bà trạc tuổi nàng, trông khá ăn diện, đi cùng một người đàn ông to béo, để râu. Nàng chưa kịp phản ứng gì thì người đàn bà ấy cười phá lên:

– Cứ yên tâm ăn ngon. Giới thiệu với cô Trang tôi là vợ chính thức của phó giám đốc H, người đang cùng ăn tối với cô kia!

(Còn tiếp)

Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (40) – Vũ Thanh Hoa

2 comments

  1. Mình theo dõi chuyện của bạn, lúc đầu cũng hào hứng lắm – Đầy tính triết lý, giờ thấy chán ghê kiểu như xem phim Hàn Quốc ấy. Mất hết cả hứng.

  2. Tôi vẫn chăm chú đọc “Nắng cuối trời” của nữ sĩ. Vẫn chờ đợi khi kết thúc có thể làm ta nhớ công phu của người viết, và, mong chờ hơn là dấu vết các nhân vật (có thể) còn lưu lại gì sau khi trang đã đóng. “Nắng cuối trời” phản tỉnh và đáng đọc trước hiện thực sự suy đồi của cái xã hội quá nhiều tự mãn, kiêu mạn, bẩn thỉu và mang danh giả hiệu CNXH cắm cố vào đít con công cơ chế thị trường.
    Tuy nhiên, mong tác giả không tự ái khi tôi có chút băn khoăn: Chi tiết truyện rất nhiều, chị viết đã dụng công, nhưng dường như, tới khúc 39, câu chuyện vẫn còn ở sự kể có chủ ý của người kể chuyện.

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu