Nắng cuối trời (34) – Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (33) – Vũ Thanh Hoa

Nắng cuối trời 

Truyện dài kỳ

34.  Cả đêm Trang trằn trọc. Nàng nghĩ về bé Chíp, nghĩ về quyết định của mình. Nàng đã muốn thoát khỏi Tuân từ lâu nhưng đứa con gái bé bỏng cứ khiến nàng day dứt mãi. Bố mẹ chia li, vết thương sẽ mãi không lành nơi tâm hồn con trẻ. Nhưng để bé Chíp hàng ngày nhìn thấy bố đánh  đập mẹ, nghe những lời khủng khiếp, tục tằn của bố văng  vào mẹ… thì lựa chọn nào tốt hơn ?

Có lẽ cái ung nhọt đã đến lúc vỡ rồi, không thể cố gắng chịu đựng thêm được nữa… Mình có quyết định vội vàng không? Có ích kỷ không? Rồi sau đó mình và con sẽ ra sao? Có chống chọi nổi với mọi nghiệt ngã của cuộc đời không? Bao nhiêu day dứt, dằn vặt trong lòng. Mệt mỏi, nàng thiếp đi… Khi giật mình tỉnh giấc đã hơn 6 giờ sáng. Hai mẹ con đi xuống cầu thang, thấy ông bà nội đã túi to, túi nhỏ, người khoác áo xanh, người khoác áo đỏ rất chỉnh tề.

k34

– Bố mẹ định về ạ… – Nàng vừa nói đến đấy thì bà nội cắt ngang:

– Vâng, chúng tôi về thôi, chúng tôi sợ rồi. – Bà đưa hai tay lên chỉnh lại cổ áo khoác, Trang như không tin nổi vào mắt mình: Chiếc nhẫn kim cương lại ngạo nghễ lấp lánh trên ngón tay bà!

Trang giữ tay bà lại:

– Cái nhẫn kim cương còn đây, sao mẹ đổ cho chị giúp việc lấy để đến nỗi chị ấy phải nghỉ việc oan ức?

Bà nội lúng túng, định giấu cái tay đeo nhẫn vào túi áo. Ông nội cũng bất ngờ, hỏi:

– Thế nà nàm sao hả bà?

– Thì… tôi mới tìm được tối hôm qua…

Tuân có vẻ cáu. Anh ta hiểu mẹ mình nhưng không muốn khui chuyện ra, gườm gườm bảo:

– Mẹ thích để cái Bường làm việc ở thành phố thì cứ để nó ở đây, tính chuyện này chuyện kia làm gì cho mệt!

Bà nội hơi ngượng, nhưng rồi bà đổi ngay sắc mặt, quay qua bảo:

– Bây giờ chuyện lày không phải chuyện quan trọng, các cháu ở nại đây xong được một việc, còn việc chị đòi ni dị chồng mới chuyện đáng bàn.

– Con phải chở cháu đi học không muộn mất!

Trang nhìn đồng hồ, lúc này không phải là lúc bàn chuyện li dị, mà nàng biết cũng không đủ sức để đấu khẩu với cả nhà họ. Nàng nói thêm:

– Con chúc bố mẹ thượng lộ bình an. Cho con gửi lời thăm hỏi đến tất cả họ hàng.

– Cô im đi! – Tuân quát vợ – Cô đi đánh đĩ khắp nơi, về hỗn láo với bố mẹ chồng, rồi đòi bỏ chồng, giờ còn dám giở giọng thảo mai nữa hả?

Cái từ “đánh đĩ” chồng dùng để sỉ nhục nàng trước mặt họ hàng bên nội khiến nàng tê liệt. Những ông chồng Việt thường cố gắng tìm những động từ mạnh nhất trong kho tàng ngôn ngữ Việt để tặng vợ mình khi tức giận, hành vi đầy “văn hóa” ấy tàn nhẫn và ác độc biết bao, nó cũng xuất phát sâu xa từ sự thù hằn của anh nông dân bao giờ cũng cụ thể và ti tiện.

Lần này thì nàng không thể nuốt những điều sỉ nhục ấy nữa. Nàng chầm chậm bước đến trước mặt Tuân, thẳng tay giáng một cái tát với tất cả sức lực nhỏ bé của mình vào giữa bộ mặt người đàn ông bấy lâu nàng vẫn gọi là “chồng”. Quá bất ngờ, Tuân không né kịp, anh ta lảo đảo vì cái tát của Trang. Bà nội rú lên, mọi người chạy tới giữ Tuân lại khi anh ta cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn định ném vào vợ. Hỗn loạn. Trang dắt bé Chíp chạy vội ra cổng. Một chiếc taxi dừng lại, hai mẹ con thoát lên xe như thoát cuộc rượt đuổi bạo lực của một nhóm băng đảng.

Vừa đến cơ quan đã thấy giám đốc V chờ trước cổng. Ngài không giữ ý được như mọi khi, sốt sắng kéo tay nàng vào phòng làm việc, đóng cửa lại mặc cho cô thư ký đầy vẻ ngỡ ngàng.

– Hân đã thừa nhận là có thai, em cũng biết lâu rồi phải không? – Ngài giám đốc hỏi dồn.

– Em cũng mới biết thôi nhưng em có liên quan gì tới việc này đâu? – Trang cảnh giác.

– Anh còn một năm nữa là về hưu rồi. Em biết đấy, thời này về hưu có nghĩa là hết sạch, anh muốn biết rõ để định liệu – Ngài V vò đầu, bứt tóc.

– Nếu anh không là người biết rõ thì em làm sao biết được chứ? – Nàng muốn thăm dò tâm địa của ngài giám đốc, xem Hân có giá trị đến mức nào.

– Từ lâu anh ao ước có một mụn con trai, có lần anh định tìm vợ bé để hoàn tất kế hoạch nhưng…

– Nhưng sao? – Nàng nhìn vào đôi mắt ti hí của giám đốc V, nhìn những khoảnh khắc bộc lộ hiếm hoi mà nàng thấy được từ đôi mắt ấy.

– Nhưng với những bọn đàn bà tiền trao cháo múc thì có rất nhiều hệ lụy, chúng nó không bao giờ biết dừng, chúng sẽ kéo cả họ hàng vào để lấn của mình từng bước, mà bà vợ ở nhà cũng đánh hơi được nên làm loạn, anh sợ ảnh hưởng đến cương vị của mình.

Thế là đã rõ tâm địa của các người. Cái gì cũng muốn chiếm đoạt nhưng chẳng muốn mất gì sất. Rốt cuộc tất cả đàn bà cũng chỉ là công cụ, cái máy đẻ, cái máy phục vụ tham vọng khốn nạn của các người mà thôi. Nàng bảo:

– Nhưng em liên quan gì đến việc này?

– Anh cần em lắm! – Giám đốc V nắm chặt tay nàng như là rất tin cậy, yêu thương, nói tiếp – Hiện Hân đang xúc động mạnh nên tâm trạng cô ấy không ổn, anh thấy chỉ có em là gần gũi cô ấy, anh muốn em giúp đỡ anh…

– Giúp đỡ thế nào ạ?

– Anh đã suy nghĩ kỹ những ngày qua, sẽ là một cuộc thỏa thuận mà ai cũng có phần…

Trang lặng người. Ôi, lại một thỏa thuận. Cái phôi thai vừa mới hình thành, chưa biết tác giả chính xác là ai, chưa biết giới tính thế nào đã lại khơi mào cho một cuộc đổi chác! Sao mà chua xót thế, hỡi cái thế giới của sự đổi chác và thỏa thuận này… Nàng bỗng thấy cay cay ở sống mũi. Thì chính mình cũng là nạn nhân của các cuộc đổi chác đó thôi!

– Cụ thể sẽ là thế nào, anh nói rõ xem?

Nàng hỏi, nhìn chăm chăm vào từng thớ thịt trên khuôn mặt giám đốc V. Ngài ngồi thẳng dậy, mở máy tính và nàng thấy hiện lên một bản kế hoạch chi tiết…

(Còn tiếp)

Vũ Thanh Hoa)

>> Nắng cuối trời (35) – Vũ Thanh Hoa

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu